Có một điều lạ lùng rằng đa phần đàn ông vô tâm đều có những người vợ hết sức hiền lành và nhẫn nhịn. Và tâm lý chung của đàn ông là nghĩ rằng vợ con mình đang có một cuộc sống rất ổn, chẳng có điều gì phải kêu ca hay phàn nàn. Cho dù mình chẳng thay đổi, cứ ăn nhậu, vô tâm, cứ rong ruổi ngoài đường thì mở cửa về nhà thì vợ con vẫn ở đó, vẫn cơm ngon canh ngọt đợi mình. Thế nhưng, chẳng có người đàn bà nào chịu đựng mãi khi chồng sống nhạt nhẽo, vô tâm. Rồi sẽ có lúc, chính vợ con sẽ là người rời bỏ một người đàn ông không có tình.
Anh đồng nghiệp của tôi chính là điển hình của một người đàn ông sống thờ ơ, xao nhãng trách nhiệm làm chồng, làm cha của mình. Anh có hai đứa con đều đang tuổi mẫu giáo. Không nói ai cũng biết chăm hai đứa con rất mệt mỏi, rồi công việc, nhà cửa, bếp núc với phụ nữ chẳng dễ dàng gì. Ấy vậy mà, anh ấy lại sống dửng dưng như đó là chuyện của ai chứ chẳng phải của mình. Vợ làm mệt mặc vợ, con ốm sốt thì vợ chăm. Còn mình thì cứ bạn bè, nhậu nhẹt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hạnh phúc gia đình.
Sau giờ làm, hết rủ rê người này đến người kia nhậu nhẹt, cà phê. Không đi với đồng nghiệp thì hẹn bạn bè, đi đến nửa đêm mới về. Anh ta từng nói rằng: “Làm đàn ông suốt ngày ru rú ở nhà thì cuộc đời nhạt nhẽo lắm. Phải bước ra ngoài, giao du bạn bè thì mới có niềm vui được. Chán nhất những thằng đàn ông sợ vợ không dám sống cho riêng mình”.
Những lần thấy điện thoại của vợ anh đều biết vợ gọi chỉ để cằn nhằn hoặc gọi về giữa những cuộc nhậu nên chẳng bao giờ nghe. Một bữa anh đi nhậu thì vợ liên tục gọi. Gọi vài cuộc anh đã bấm máy bận nhưng vẫn cứ gọi không dứt. Bực mình anh khóa máy, tiếp tục cụng ly với bạn bè. Buổi tối hôm đó anh về nhà thấy đèn điện tối om, vợ con không có ở nhà. Anh mở điện thoại lên, mới thấy có rất nhiều tin nhắn của vợ báo con đi học về bị tai nạn giao thông đang cấp cứu. Anh cứ nghĩ vợ nhắn tin than vãn nên chẳng buồn đọc ai ngờ lại có chuyện lớn như thế.
Anh chạy đến bệnh viện, hai bên nội ngoại đều có mặt từ sớm, còn anh nửa đêm mới tới. May sao, con anh chỉ bị gãy chân và chấn thương phần mềm. Chị vợ nhìn anh bằng đôi mắt bất lực lẫn tuyệt vọng. Sau khi con xuất viện về nhà thì cũng là lúc anh nhận được lá đơn ly hôn của vợ. Anh sững sờ nhìn nhưng vợ anh trả lời rằng: “Không thể tiếp tục sống như thế này được nữa. Đã quá sức chịu đựng rồi!”. Bây giờ mỗi lần đến công ty anh đều rầu rĩ, chán chường. Anh bảo nếu ngày hôm đó lỡ con trai có chuyện gì chắc anh ân hận suốt đời. Bây giờ vợ con đi rồi mới thấy những cuộc nhậu bây giờ cũng thật vô nghĩa.
Đàn ông vô tâm à, nếu bản tính còn ham chơi, suy nghĩ còn nông cạn, tự thấy thiên hạ ngoài kia nhiều trò vui hơn gia đình thì thôi đừng cưới vợ. Chỉ khi nào hiểu rõ sức nặng của hai từ Làm Chồng, hiểu rõ gánh nặng trên vai của một người cha thì hãy kết hôn. Đừng để cuộc đời một người phụ nữ phải rơi nước mắt, khổ tâm dằn vặt mỗi ngày vì có một người chồng vô tâm như vậy. Và đừng nghĩ rằng vợ con không dám rời bỏ mình, một khi đã quyết định rời đi thì vĩnh viễn anh đã đánh mất đi hạnh phúc của mình rồi.