Tôi quen anh khi cuộc hôn nhân của anh đã ở giai đoạn đỉnh điểm của khủng hoảng. Đó là khi tôi gặp lại anh sau 5 năm kể từ ngày tôi đi du học. Anh đã đổi khác rất nhiều. Tóc anh thêm sợi bạc, khóe mắt đã có những nếp nhăn, ngay cả những bộ trang phục của anh cũng phủi bụi chứ không là lượt như trước kia.
|
Ảnh minh họa. |
Anh hay hẹn tôi ở quán cà phê cuối con phố Lý Thường Kiệt, một quán cà phê nhỏ, chỉ bật những bản nhạc không lời u buồn. Anh bảo anh thích đến đây, bởi đó là lúc anh quên hết mọi điều trên đời. Không tranh giành, không cãi vã, không gào thét cũng không sỉ vả. Nói chung là không trách nhiệm, không ràng buộc.
Những lần gặp đầu tiên, tôi rất muốn nói câu chuyện gì đó với anh, nhưng lại sợ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh với những suy tư của anh. Tôi sợ mình vô duyên, nên chỉ ngồi im lặng. Nhưng thật lạ, trong không gian ấy, tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản…
Mời độc giả xem video "13 bí mật chỉ những cặp yêu lâu mới hiểu". Nguồn Zing:
Gần ba tháng tôi bên cạnh anh như thế, chỉ lặng im, nghe nhạc và cùng uống một ấm trà hoa cúc. Rồi cuối cùng anh cũng tự mở lời kể về cuộc hôn nhân của mình. Vợ anh là người phụ nữ đẹp, đảm đang. Chị sinh cho anh một cậu con trai và một cô con gái cũng xinh xắn, đáng yêu vô cùng. Những tưởng khi cuộc sống gia đình giàu có, sung túc hơn, sẽ hạnh phúc hơn nhưng đó lại là lúc vợ anh thay đổi tính nết. Anh không thấy vợ mình dịu dàng, chăm lo cho anh như xưa. Nhà cửa bừa bộn, con cái giao toàn bộ cho người giúp việc, công việc họ hàng nội ngoại chị cũng bỏ bê. Chị dành thời gian đàn đúm với bạn bè đi làm đẹp, thẩm mỹ, du lịch. Chị coi việc anh có tiền và cung phụng là điều đương nhiên.
|
Ảnh minh họa. |
Có nhiều khi công việc ở ngoài không thuận, anh về nhà đầy mệt mỏi, nhưng chị không hề hiểu điều đó. Thứ duy nhất chị nói với anh là về tiền. Với anh, chị không còn là người vợ tào khang năm nào. Đã nhiều lần, anh cố nói chuyện để chị thay đổi, nhưng tình trạng của chị ngày một tệ hơn. Anh thì ngày một thêm chán nản, mệt mỏi. Cứ thế, vợ chồng anh xa nhau dần… Anh nói với tôi, anh rất nhớ hình ảnh của chị gần chục năm về trước, hay lam hay làm, cùng chồng buôn bán những thứ hàng nhỏ lẻ, nhớ những lúc chị vượt cạn đau đớn sinh con cho anh khi gia đình còn khó khăn. Anh nói về quãng thời gian hạnh phúc bên chị trong quá khứ với vẻ mặt chua chát, đau đớn…
Dạo này anh hút thuốc nhiều hơn. Tôi có nghe những câu chuyện anh kể, kể ra như là cho vơi bớt đi nỗi lòng. Tôi vẫn giữ thói quen cũ, im lặng. Cho đến khi anh hỏi: “Anh phải làm gì bây giờ hả em?”…
Bất giác tôi nhớ 5 năm về trước, khi tôi quen anh ở một buổi tiệc của công ty, anh phong độ, lịch lãm và là niềm mơ ước của biết bao cô gái, trong đó có cả tôi. Còn giờ, ngồi trước tôi là một người đàn ông đau khổ, yếu đuối. Sau câu hỏi của anh, tôi vẫn im lặng. Tôi xòe tay ra, nắm lấy tay anh. Bàn tay anh lạnh quá! Chắc anh đã cô đơn và tuyệt vọng lâu quá rồi…
Rồi tôi và anh yêu nhau lúc nào không biết. Tôi và anh chung thói quen, chung quan điểm sống, và anh đã vui hơn trước rất nhiều. Tôi cảm nhận được trái tim đau khổ của người đàn ông ấy như đã hồi sinh. Anh quyết định ly hôn vợ, vì trách nhiệm với con, anh để lại phần lớn tài sản cho vợ cũ. Người vợ tào khang của anh mờ mắt vì khối tài sản tiêu cả đời không hết đã gật đầu nhanh chóng để ra tòa.
Ngày bước ra khỏi tòa, tôi thấy anh buồn. Có lẽ, anh vẫn đau vì chị đã thay đổi, vẫn đau vì tình yêu năm xưa bên nhau từ lúc gian khó, không sánh bằng những vật chất hiện diện trước mắt. Tôi thương anh vô cùng…
Giờ thì anh đã là người đàn ông tự do. Anh không giàu có như trước. Tôi cũng không cần sự giàu có của anh. Tôi cần một trái tim ấm nóng yêu thương của người đàn ông ấy. Cho đến tận giờ, khi chúng tôi đã kết hôn được hơn một năm, tôi và anh vẫn giữ thói quen cũ, thi thoảng quay lại quán cà phê xưa. Chúng tôi hay ôn lại kỉ niệm, buồn có, vui có, như thể nhắc nhở về một quá khứ buồn, một bài học đau đớn cho con đường mình đang đi. Cuộc hôn nhân thứ hai của anh, ở bên tôi, êm đềm và bình yên…
Cũng có lần, tôi nghe phong phanh rằng, vợ cũ của anh thường hay đay nghiến với mọi người rằng tôi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình họ. Anh cũng biết điều đó, mỗi lần như thế, anh im lặng và chỉ ôm tôi rất chặt. Với tôi, như thế cũng đã đủ rồi.
Người thứ ba, thứ hai hay người thứ nhất đâu có khác gì nhau. Chúng ta đều là vì yêu mà đến, mà quyết tâm giành giật lấy hạnh phúc cho mình. Nhưng tôi chưa bao giờ hổ thẹn rằng mình là kẻ “giật chồng”, bởi, hạnh phúc của chị, chị đã làm mọi việc để hắt đi như một bát nước. Tôi chỉ đến khi cuộc hôn nhân của chị không thể cứu vãn được nữa. Tôi không giật chồng, mà là chị không biết trân trọng giá trị của hạnh phúc, chị tự dâng hạnh phúc của mình cho tôi…
Nhiều lúc, tôi cũng hỏi anh rằng, có bao giờ anh hối hận vì đã không cố gắng để hàn gắn, anh bảo: “Khi hạnh phúc tắc đường, nếu không thể tìm được lối rẽ, hãy dừng lại”.