Tuần trước, tôi nhập được một lô áo quần nam giá rẻ của một cửa hàng thanh lý để đóng cửa, đem về bán qua mạng. Để thu hút khách hàng, mỗi tối, tôi đều “livestream” bán hàng qua Facebook.
Số lượng người tương tác khá đông, nhưng khách hàng luôn yêu cầu lên hàng mẫu để xem phom dáng cho kĩ mới đặt mua. Thấy chồng đang nghỉ ở nhà, tôi nhờ anh làm người mẫu mặc thử đồ để bán. Chồng nghe thế, giãy nảy: “Anh không làm đâu, bạn bè biết, xấu mặt lắm”.
Biết tính chồng, tôi không năn nỉ, nhưng thấy buồn lòng, chán nản. Trong khi tôi làm đủ việc mong có tiền trang trải qua những ngày khó khăn thì chồng hoàn toàn dửng dưng. Chẳng biết anh xấu hổ vì cái gì, làm việc đàng hoàng để kiếm tiền, chứ có trộm cắp đâu mà sợ.
Tôi làm việc ở một phòng vé máy bay, bán hàng online chỉ là nghề tay trái. Cách đây nửa năm, để tăng thu nhập, tôi bán thử một số đặc sản địa phương, thấy khả quan nên làm luôn. Hiện giờ tôi bán đủ thứ từ đồ ăn, áo quần, mỹ phẩm đến giày dép.
Nhờ vậy, trong lúc dịch bệnh phải nghỉ việc, tôi đỡ lo lắng cho kinh tế gia đình. Chồng tôi làm hướng dẫn viên du lịch, đợt này anh không có việc làm, chỉ nằm ở nhà. Tôi nghĩ chồng đang rảnh rỗi mới rủ anh phụ buôn bán kiếm tiền.
Lúc đầu, tôi nhờ chồng đăng quảng cáo bán hàng vì Facebook cá nhân của anh có số lượng lớn người theo dõi. Do công việc được đi nhiều nơi, anh còn chăm chỉ cập nhật món ăn, cảnh đẹp thu hút được nhiều lượt chia sẻ trên mạng.
Anh đã từ chối thẳng thừng, với lý do không thể để mấy món hàng của tôi cùng với những tấm ảnh đẹp lung linh của anh. Nhưng tôi biết, anh sợ mọi người biết vợ bán hàng online, thậm chí anh còn không kết bạn với tôi trên Facebook.
Tính chồng tôi là vậy, dù trong ví không có tiền, nhưng bên ngoài bao giờ cũng phải sang chảnh, phong lưu. Anh sợ người khác biết cuộc sống thật của mình cũng chật vật chứ chẳng thảnh thơi như những gì phô diễn trên mạng.
|
Chồng sợ xấu mặt, không giúp tôi bán hàng online trong khi tiền tích luỹ ngày càng cạn. Ảnh minh hoạ |
Anh không chịu đăng hàng bán hay mặc mẫu sản phẩm thì tôi đành chấp nhận, đằng này, tôi nhờ anh đóng hàng giùm, đi giao hàng khi có nhiều đơn, anh cũng không làm. Anh bảo, những việc vụn vặt, kiếm từng đồng bạc lẻ, đừng lôi anh vào.
Anh để mặc tôi quần quật cả ngày vừa bán hàng vừa nhận đơn, còn mình ung dung tận hưởng ngày "sống chậm", dù cả hai đều không có lương gần hai tháng. Tôi cứ nghĩ, thời điểm hiện tại mà có một việc làm để kiếm ra tiền đã là một may mắn. Dù không bằng lương đi làm nhưng ít ra cũng đủ chi tiêu qua ngày trong khi chờ đợi tình hình ổn định trở lại.
Nhìn vợ chồng nhà người ta cùng chèo chống phụ nhau vượt qua khó khăn mà tôi tủi thân. Anh chồng của cô bạn vốn là kĩ sư, quản lý một phòng trong công ty điện máy, vậy mà mùa dịch này sẵn sàng xắn tay vào bếp gọt khoai, băm hành để phụ vợ bán đồ ăn qua mạng. Dù đơn hàng lẻ phải giao ở rất xa, các shpper từ chối, anh vẫn miệt mài đi ship, vì sợ tiếc công vợ nấu nướng.
Không biết đến khi hết sạch tiền, chồng tôi có thay đổi không, chứ bây giờ anh vẫn xem đợt nghỉ làm do dịch COVID-19 này là thời gian thư giãn nghỉ ngơi, mọi thứ còn lại mặc kệ vợ...