Tôi làm dâu đã bước sang năm thứ 20. Mẹ chồng tôi mất sớm, từ trước khi hai vợ chồng tôi về chung một nhà.
Ngần ấy năm qua, mọi việc lớn bé trong nhà đều do một tay tôi chăm lo, chồng tôi chỉ biết làm kinh tế. Từ nấu nướng mỗi ngày ba nữa, dọn dẹp nhà cửa cho đến lo chuyện giỗ Tết, tôi chưa bao giờ nề hà việc gì.
Bố chồng tôi năm nay 80 tuổi. Thời gian gần đây, ông mắc bệnh gout và tiểu đường. Bác sĩ dặn vợ chồng tôi không được cho ông ăn đồ gì "quá chất" như lòng lợn, thịt bò..., kể cả đậu hũ, đồng thời kiêng ăn đồ ngọt hết mức có thể.
Bố chồng tôi không chấp nhận được việc mắc bệnh phải kiêng khem ăn uống. (Ảnh minh họa: Newsweek).
Nghe lời bác sĩ, tôi cố gắng áp dụng, hàng ngày lên thực đơn riêng thật cẩn thận cho bố. Tôi luôn dậy sớm đi chợ mua đồ tươi ngon, rau sạch, chuẩn bị từ bữa sáng cho bố rồi mới đi làm. Biết bố sẽ chán khi không được ăn nhiều thịt, tôi thậm chí còn lên mạng học thêm các cách nấu ăn từ rau củ hấp dẫn hơn.
Trước khi mắc bệnh, bố chồng tôi ăn rất khỏe, đặc biệt thích ăn thịt bò. Từ ngày kiêng khem, ông tỏ ra khó chịu ra mặt, luôn kiếm cớ quát mắng tôi và các cháu. Có hôm ông còn giận dỗi bỏ bữa hay lén ra ngoài tự mua đồ ăn.
Vợ chồng tôi nhiều lần hết lời khuyên bố, nịnh bố giữ gìn vì sức khỏe nhưng không được. Sợ bố buồn bực, khó chịu sinh thêm bệnh, thỉnh thoảng tôi đành phải cho ông ăn "thả cửa". Sau mỗi lần như vậy, ông lại bị đau nhức khắp người, khó đi lại, có khi phải nhập viện. Chưa hết, đường tiêu hóa của ông cũng có vấn đề, không ít lần ăn xong, ông "xả" ra giường, ra nhà... trong vô thức và đương nhiên người "chịu trận" lại là tôi.
Câu chuyện "ăn thỏa thích và cái kết đắng" này vẫn liên tục diễn ra. Lâu dần, tôi cảm thấy quá mệt mỏi khi vừa bị bố chồng trách móc, quát mắng, vừa phải vất vả nấu các chế độ ăn khác nhau trong nhà, rồi dọn dẹp "tàn cuộc".
Các con tôi đang trong giai đoạn học hành vất vả để thi chuyển cấp. Nhiều lúc muốn tẩm bổ cho các con, tôi cũng không dám vì luôn có ánh mắt dò xét từ bố chồng. Chỉ cần nấu nồi chè đỗ đen cho con thôi, tôi cũng bị bố chồng trách mắng.
- Giờ cái nhà này không ai còn coi ông già này ra gì nữa rồi. Ăn gì ngon cũng giấu đi ăn một mình, không cho ông già này ăn.
- Bố ơi, bố biết bệnh của bố không ăn được mà ạ...
- Chúng mày là đồ bất hiếu!
Tôi thật sự thương bố chồng ốm bệnh, không được ăn những món mình thích ai mà không chán chường, cáu giận. Nhưng tôi cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này.
Ngày nào tôi cũng tất bật từ sáng đến đêm, hết việc cơ quan lại đến việc nhà. Ấy vậy còn phải nhận thêm không biết bao nhiêu câu mắng chửi. Về làm dâu mười mấy năm, đáng lẽ ra bố chồng phải hiểu tôi là người như thế nào chứ?
Chồng tôi cứ an ủi, xin tôi thông cảm và coi như không có chuyện gì, nhưng làm sao tôi chịu tình cảnh này mãi được. Tôi tủi thân quá, cứ nghĩ đến là khóc. Bao giờ tôi mới hết khổ cực đây?