Thu gặp Đại trong một lần tình cờ đi bán hoa 20/10, anh mua hoa chỗ Thu rồi làm rơi ví. Chờ mãi đến khi bán hết cả hoa mà Đại vẫn chưa quay lại. Thu bảo hai đứa bạn về trước còn mình chờ Đại.
May sao, khi trời nhá nhem tối thì thấy anh quay lại cùng một túi xoài. Đại hỏi Thu rồi cảm ơn rối rít, ở cái thành phố bon chen này, tìm được một nghĩa cử ân tình như thế đâu có dễ. Rồi Đại xin số Thu hẹn một ngày gần nhất sẽ mời đi uống nước cảm ơn. Thu đồng ý.
Công việc, học tập cuốn cả Thu và Đại vào những xô bồ. Nhưng người ta vẫn bảo, ở đời đúng là có chữ duyên. Năm thứ 3, Thu tìm thêm việc làm để tăng kinh nghiệm cũng như thu nhập.
Thu tình cờ gặp lại Đại trong một trung tâm thương mại lớn. Lúc đó Thu đang lững thững ôm tập hồ sơ đi ra ngoài vì không được chấp nhận thì Đại gọi với theo. Anh đang đi mua sắm với mẹ. Đại rủ Thu đi cafe nói chuyện, hai người nói với nhau rất nhiều thứ, Đại còn ngỏ ý muốn giúp Thu xin việc nhưng vì mới quen nên Thu không dám nhận lời.
|
Ảnh minh họa. |
Những buổi gặp gỡ tăng dần lên rồi cả hai yêu nhau lúc nào không biết nhưng Thu chưa bao giờ nghĩ, nhà Đại lại có thể giàu có tới mức đó bởi anh chưa bao giờ nói về gia đình với cô. Có nói thì cũng rất ít chỉ là tính cách mọi người trong nhà.
Hôm đó là 20/10, kỷ niệm 2 năm gặp nhau và cũng là hơn 1 năm yêu, lần đó Thu cũng tình cờ phát hiện mình có bầu. Cô vừa mừng, vừa lo bởi cả hai cũng đã có nhiều kế hoạch cho tương lai nhưng không biết ý anh thế nào.
Tối đó, Đại chở Thu đi trên con đường quen thuộc 2 đứa hay đi, rồi chọn một ghế đá ở ven Hồ Tây tâm sự. Đại nói "năm nay anh sẽ có một bất ngờ lớn cho em, nhưng em phải cố chờ đến ngày mai nhé". Thu cười và nói cũng có một bất ngờ cho Đại, điều này làm Đại tò mò.
Rồi Thu đưa cho Đại chiếc que thử thai lên 2 vạch rất rõ. Đại xem xong, ánh mắt anh đột nhiên trùng xuống, anh thốt lên một câu "Chắc mẹ và các chị anh sẽ không chấp nhận em cùng đứa bé mất thôi". Trái tim Thu như vỡ vụn, chẳng phải anh đã vẽ về một tương lai của hai người hay sao, anh đã quyết tâm đến với cô đến lúc cô có bầu, sao thái độ của anh lại như vậy.
Đại bắt đầu nói gia đình đang muốn anh cưới một cô gái gần nhà, gia thế bài bản. Thu như không tin nổi vào tai mình. Cô bảo Đại chở về xóm trọ. Cả đêm đó Thu đã khóc rất nhiều, cô nghĩ đến tình huống xấu nhất nhưng vẫn tin anh sẽ đối xử tốt với cô và con cô.
Sáng sớm hôm sau Đại có mặt trước cửa phòng Thu và nói sẽ đưa Thu đi khám. Bác sĩ kết luận đó là thai đôi, được hơn 6 tuần và đã có tim thai. Mặt Đại thất thần đưa Thu ra khỏi đó, chẳng ai nói với ai câu nào rồi bất ngờ Đại nói. "Em phá thai đi, anh không thể cưới em được, nhà anh đã định ngày cưới rồi, anh không còn lựa chọn em à, nếu em giữ, em sẽ rất khổ".
Tai Thu ù đi, Thu bảo Đại dừng xe, cô mắng nhiếc anh không tiếc lời "Tôi chẳng cần anh chịu trách nhiệm, con tôi tôi sẽ tự nuôi nhưng anh là bố nó mà anh bảo tôi giết con, anh quá đáng lắm rồi".
Nói xong Thu bỏ đi. Cô xin nghỉ học về quê an dưỡng, cắt đứt mọi liên lạc với Đại và bạn bè. Mọi người chẳng ai biết nhà Thu ở chỗ nào, chỉ biết quê. Thu cũng nghe nói Đại và cả mẹ Đại cũng cuống cuồng tìm cô. Thật nực cười.
Rồi Thu trở lại thành phố, cô quyết tâm hoàn thành nốt việc học hành rồi xin việc và bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng khi vừa lên thành phố, Thu bị mẹ Đại và có lẽ là vợ sắp cưới của Đại tìm đến, bà thẳng thắn nói với Thu "Cháu tránh xa thằng Đại ra một chút, nó có tương lai định sẵn rồi và chắc chắn không có cháu.
Vợ Đại cũng hơn cháu mọi mặt và cũng đang mang trong mình máu mủ nhà này, cô nghĩ cháu được ăn học tử tế nên sẽ hiểu. Nếu cháu cần tiền có thể bảo cô nhưng đừng để cô biết cháu còn dính dáng gì đến con trai cô".
Thu lạnh lùng "cô và chị đây yên tâm, cháu chẳng cần bất cứ thứ gì nhà bác, nhà cháu nghèo nhưng không đến nỗi phải ăn xin, cháu mệt cần được nghỉ ngơi, mời hai người về cho".
Sau đó không lâu, Đại lại lao đến tìm cô, anh vừa nói vừa quát "cô không nghe lời tôi à, sao phải khổ thế, coi như đời này tôi nợ cô, hãy phá thai đi". Thu đỏ mắt đáp lại "thứ thất đức nhà anh rồi sẽ nhận hậu quả, đừng ở đó nói mấy lời vô nghĩa nữa". "Cô đã nói vậy thì từ nay giữa chúng ta chấm dứt". Sáng hôm sau, tài khoản của cô nhận được 500 triệu với nội dung "tìm viện nào tốt tốt mà bỏ đi".
Một lần nữa, Thu nuốt nước mắt vào trong, cắt đứt liên hệ, chuyển chỗ trọ và bắt đầu cuộc sống mới. Tin nhắn đó cô sẽ giữ lại như một kỷ niệm buồn của cuộc đời mình.
Ngày tốt nghiệp, Thu vác bụng bầu 4 tháng bảo vệ thành công trong vòng tay của bố mẹ và bạn bè. Bố mẹ tuyệt nhiên chẳng hỏi cô về bố 2 đứa trẻ, điều đó càng làm cô quyết tâm hơn.
Ra trường, cô tích cực đi làm chờ lâm bồn nhưng đến tháng thứ 8 cô đành nghỉ về quê chờ sinh vì bầu quá lớn. Hàng xóm nói gì cô cũng mặc kệ, cô cũng tìm thêm việc làm online để có thêm thu nhập.
Ngày sinh cũng đến, Thu sinh mổ, thật may cả hai bé đều bình an và chúng giống Đại như đúc, điều đó làm Thu càng cảm thấy buồn và chạnh lòng nhưng vì các con Thu sẽ cố gắng hết sức.
Thấm thoắt cũng qua 4 năm kể từ cái ngày định mệnh ấy, cô giờ đã có thể tự lo được cho mình, mua được nhà, một công việc thu nhập cao, trộm vía hai cậu con trai của cô vô cùng kháu khỉnh. Cô vẫn chưa muốn tiến đến một mối quan hệ mới vì sợ và cũng bởi những nỗi đau trong quá khứ, Thu vẫn chưa thể nào quên được.
Hôm đó, cô thay mặt công ty đi ký kết hợp đồng quan trọng với đối tác, tình cờ cô gặp lại anh. Sau khi bàn xong công việc, Đại níu kéo xin gặp cô, vùng vằng một lúc cô cũng đồng ý. Câu đầu tiên Đại nói "con chúng ta thế nào?". Thu cười khẩy "con anh, anh nói không biết ngượng à, anh bảo tôi đi phá cơ mà, còn đâu nữa. Chẳng phải giờ anh cũng đang vợ con đề huề hay sao".
Đại buồn rầu "có lẽ ông trời chừng phạt anh, anh bị mất con rồi và từ đó vợ anh chưa có con lại, em có thể cho anh nhận lại con được không". "Anh đang nói cái gì vậy Đại, tôi và anh đâu có gì mà nhận với không, mà kể cả có anh cũng không đủ tư cách. Ngày mai, tôi sẽ chuyển lại trả anh 500 triệu, 4 năm qua tôi chưa từng tiêu một đồng nào, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa, tôi sắp lấy chồng rồi, anh ấy rất tốt không như anh".
Nói rồi Thu quay lưng bỏ đi, giọt nước mắt bỗng lăn trên má, hóa ra sau bao nhiêu năm cô vẫn còn thương anh nhưng Đại sẽ không bao giờ có cơ hội gặp con. Anh ta không xứng đáng.