Tôi và chồng gặp nhau trong đám cưới của một người bạn. Ngay lần đầu gặp gỡ, chúng tôi đã cảm mến nhau. Sau đám cưới, tôi đã chủ động liên lạc với anh ấy. Chúng tôi như những cặp đôi khác, hẹn hò với nhau rồi đưa nhau về ra mắt bố mẹ. Bố mẹ 2 bên rất hài lòng về chúng tôi và thúc giục chúng tôi nhanh chóng tính đến chuyện hôn sự.
|
Hình minh họa. |
Sau khi kết hôn, chúng tôi ngập chìm trong hạnh phúc, quấn lấy nhau không rời. Tuy nhiên, chỉ một thời gian sau đó, tôi cảm thấy hạnh phúc trong mơ đó dần phai nhạt. Không phải vì anh không thương tôi, không phải vì bố mẹ anh không thương tôi mà là vì tôi không thể sinh con. Tôi đã cùng chồng đi khám ở nhiều bệnh viện nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi, tôi bị vô sinh nguyên phát.
Khi đọc được dòng kết quả, tôi đã khóc, khóc không biết bao nhiêu lần. Tôi từng nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng tôi cảm thấy tiếc cho tình cảm, cho cuộc hôn nhân với chồng nên không đành lòng.
Thấy tôi đau khổ tột cùng, chồng tôi nhẹ nhàng an ủi tôi rằng chuyện đó không quan trọng bằng tình cảm của 2 chúng tôi. Anh nói nếu tôi thích trẻ con, chúng tôi sẽ đến một trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi. Tôi nghĩ rằng nhận con nuôi là cách tốt nhất với tình cảnh của tôi bây giờ. Kể từ đó, chúng tôi bắt đầu tìm hiểu về thủ tục nhận con nuôi.
Một hôm, chồng tôi ngỏ ý muốn nhận nuôi một đứa bé từ trại trẻ mồ côi. Anh ấy nói rằng em bé bị bỏ rơi ở bệnh viện, sau đó bệnh viện đã chuyển em bé tội nghiệp đến trại trẻ mồ côi. Tôi thấy em bé rất đáng yêu, cảm thương với hoàn cảnh của bé và quyết định nhận nuôi đứa trẻ.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, chúng tôi mang em bé về nhà. Kể từ đó, tôi nghỉ việc và nuôi con như một người mẹ thực sự. Sau 4 năm ở bên con, tôi dường như quên rằng đứa bé không phải con sinh học của tôi, tôi yêu con hơn cả cuộc sống của mình. Gia đình 2 bên cũng rất yêu thương con gái của chúng tôi.
Tuy nhiên có một điều làm tôi cảm thấy không thoải mái đó là hàng xóm luôn nói rằng con bé càng lớn càng giống chồng tôi. Lúc đầu tôi nghĩ rằng mọi người đang xúc xiểm chuyện tôi không thể sinh nở, nhưng quả thực, con bé càng lớn càng giống chồng tôi khiến tôi nảy sinh nghi ngờ.
Tôi âm thầm lấy tóc của chồng và tóc của con đến bệnh viện để xét nghiệm ADN. Kết quả xét nghiệm làm tôi chết sững vì con gái chính là con ruột của chồng tôi.
Sau khi trở về nhà, tôi đã ném bản kết quả vào mặt chồng. Chồng tôi cuối cùng đã thú nhận rằng khi yêu và cưới tôi, anh ấy vẫn còn qua lại với một người phụ nữ khác, người này sau đó đã bỏ lại đứa trẻ cho chồng tôi. Chồng tôi nhân lúc biết tôi không sinh được con đã nhận luôn em bé này về nuôi. “Dù sao em cũng không sinh được con mà, nhận nuôi con của anh thì sao chứ?”, chồng tôi nói một câu xanh rờn.
Tôi nghe những lời nói của chồng mà cảm thấy trời đất như sụp đổ, tôi ôm mặt khóc trong đau đớn. Trời đã cướp mất thiên chức làm mẹ của tôi nay người tôi yêu thương nhất cũng phản bội tôi.
Hôm đó, tôi đã rất buồn và đau khổ, cho dù chồng đã xin lỗi và giải thích như thế nào, tôi vẫn không muốn tha thứ cho anh ấy. Tôi hôn con gái, ôm con vào lòng và nói rằng từ giờ con sẽ ở với bố còn tôi sẽ ra đi.
Trước khi ra đi, con gái òa, ôm lấy chân tôi và nói “Mẹ đừng đi, con xin mẹ, mẹ đừng đi!” làm tôi trào nước mắt. Mặc dù tôi rất yêu con, luôn luôn yêu con nhưng tôi không phải là mẹ thực sự của con nên tôi đành phải làm như vậy. Tôi quyết định ra đi như vậy có đúng không?