Đứng đầu trong tiêu chuẩn mỹ nhân theo quan niệm truyền thống của xã hội Trung Quốc xưa chính là vẻ đẹp về dung mạo. Trước triều Hán, mọi người chỉ chú trọng đến tiêu chuẩn trên gương mặt để đánh giá vẻ đẹp của mỹ nhân. Đến thời Ngụy Tấn bắt đầu chú trọng đến cả cách trang điểm.Ngụy Văn Đế vô cùng thích phi tử trang điểm, ăn mặc lộng lẫy, tóc vấn kiểu cách.Đến triều Đường, xã hội bắt đầu mở hơn, phụ nữ còn được ăn mặc gợi cảm, khoa khuôn ngực đầy. Tiêu chuẩn lúc này là vẻ đẹp đầy đặn với khuôn mặt tròn, trán rộng và thân hình mũm mĩm.Đến triều Tống, lại lấy tiêu chuẩn vẻ đẹp của Quan Âm Bồ Tát để làm chuẩn mực đo nhan sắc của mỹ nữ. Ngoài dung nhan ra thì tiêu chuẩn số đo ba vòng trên cơ thể phụ nữ cũng rất quan trọng.Tiêu chuẩn vòng một: Thời cổ đại, đàn ông Trung Quốc chỉ thích phụ nữ có bầu ngực nhỏ nhắn, vừa lòng bàn tay. Vì thế, tiêu chuẩn về kích cỡ vòng một của mỹ nhân không cần yêu cầu quá cao. Thậm chí đàn ông cổ đại tỏ ý không hài lòng hoặc không hứng thú đối với những phụ nữ có vòng một nảy nở, bốc lửa.Tiêu chuẩn vòng eo: Thế kỷ 6 trước công nguyên, Sở Linh Vương đã vô cùng yêu thích những mỹ nhân có vòng eo nhỏ xíu. Đương thời, những người nào sở hữu vòng eo càng nhỏ càng đẹp.Nhưng dường như tiêu chuẩn này chỉ là phong cách của Kinh Sở còn đối với đại đa số nam giới Trung Quốc cổ đại khác vẫn muốn mỹ nhân sở hữu vòng eo cân đối với vóc dáng của cơ thể. Quan trọng nhất là khi bước đi cần phải nhẹ nhàng, linh hoạt thì mới có được dáng uyển chuyển, thướt tha nữ tính.Tiêu chuẩn vòng mông: Độ nảy nở của vòng ba chính là một trong những tiêu chuẩn quan trọng nhất để trở thành một mỹ nhân cổ đại Trung Quốc. Nguyên nhân chính do quan niệm người xưa cho rằng những người phụ nữ sở hữu vòng mông căng tròn sẽ có khả năng sinh để tốt.Trong tam đại bất hiếu, không có con nối dõi chính là bất hiếu lớn nhất. Chính quan niệm này mà mông to trở thành tiêu chuẩn quan trọng để trở thành một mỹ nữ.
Đứng đầu trong tiêu chuẩn mỹ nhân theo quan niệm truyền thống của xã hội Trung Quốc xưa chính là vẻ đẹp về dung mạo. Trước triều Hán, mọi người chỉ chú trọng đến tiêu chuẩn trên gương mặt để đánh giá vẻ đẹp của mỹ nhân. Đến thời Ngụy Tấn bắt đầu chú trọng đến cả cách trang điểm.
Ngụy Văn Đế vô cùng thích phi tử trang điểm, ăn mặc lộng lẫy, tóc vấn kiểu cách.
Đến triều Đường, xã hội bắt đầu mở hơn, phụ nữ còn được ăn mặc gợi cảm, khoa khuôn ngực đầy. Tiêu chuẩn lúc này là vẻ đẹp đầy đặn với khuôn mặt tròn, trán rộng và thân hình mũm mĩm.
Đến triều Tống, lại lấy tiêu chuẩn vẻ đẹp của Quan Âm Bồ Tát để làm chuẩn mực đo nhan sắc của mỹ nữ. Ngoài dung nhan ra thì tiêu chuẩn số đo ba vòng trên cơ thể phụ nữ cũng rất quan trọng.
Tiêu chuẩn vòng một: Thời cổ đại, đàn ông Trung Quốc chỉ thích phụ nữ có bầu ngực nhỏ nhắn, vừa lòng bàn tay. Vì thế, tiêu chuẩn về kích cỡ vòng một của mỹ nhân không cần yêu cầu quá cao. Thậm chí đàn ông cổ đại tỏ ý không hài lòng hoặc không hứng thú đối với những phụ nữ có vòng một nảy nở, bốc lửa.
Tiêu chuẩn vòng eo: Thế kỷ 6 trước công nguyên, Sở Linh Vương đã vô cùng yêu thích những mỹ nhân có vòng eo nhỏ xíu. Đương thời, những người nào sở hữu vòng eo càng nhỏ càng đẹp.
Nhưng dường như tiêu chuẩn này chỉ là phong cách của Kinh Sở còn đối với đại đa số nam giới Trung Quốc cổ đại khác vẫn muốn mỹ nhân sở hữu vòng eo cân đối với vóc dáng của cơ thể. Quan trọng nhất là khi bước đi cần phải nhẹ nhàng, linh hoạt thì mới có được dáng uyển chuyển, thướt tha nữ tính.
Tiêu chuẩn vòng mông: Độ nảy nở của vòng ba chính là một trong những tiêu chuẩn quan trọng nhất để trở thành một mỹ nhân cổ đại Trung Quốc. Nguyên nhân chính do quan niệm người xưa cho rằng những người phụ nữ sở hữu vòng mông căng tròn sẽ có khả năng sinh để tốt.
Trong tam đại bất hiếu, không có con nối dõi chính là bất hiếu lớn nhất. Chính quan niệm này mà mông to trở thành tiêu chuẩn quan trọng để trở thành một mỹ nữ.