Nhạc sĩ Hồ Hoài Anh thừa nhận lấy vợ mình đã trở lên đẹp hơn so với ngày xưa, vì được vợ làm cho thời trang hơn.
Ngày xưa đi câu nhiều đến nỗi toàn bị vợ… mắng
Thói quen của một ông bố có bị thay đổi nhiều so với cuộc sống trước đây?
Có thay đổi đấy. Chẳng hạng ngày xưa thích đi câu lắm, mỗi năm cũng phải vài chuyến đi xa. Ngày xưa đi nhiều, đi đến nỗi suốt ngày bị vợ... mắng. Nhưng từ ngày có con thì bó tay đấy, bận suốt ngày, chẳng còn thời gian nữa (cười). Nó cũng tự nhiên bận như vậy.
Từ ngày có con, Lưu Hương Giang ít xuất hiện trên báo chí, hình như cô ấy dành toàn tâm cho công việc làm mẹ. Anh đã chia sẻ thế nào với vợ mình trong việc chăm con?
Nói chung là cờ đến tay ai người ấy phất thôi. Tôi nghĩ nhiều cặp vợ chồng trẻ bây giờ đều không còn suy nghĩ việc gì phải vợ mới làm được, việc gì phải chồng mới làm được. Ví dụ vợ nhiều khi cũng phải làm những việc của đàn ông, còn đàn ông cũng phải làm những việc của phụ nữ khi vợ vắng nhà. Và vợ chồng tôi cũng vậy.Tôi đi công tác nhiều nên có lúc Giang phải chỉ đạo mọi việc trong nhà. Đồ điện hỏng đôi khi cũng phải đưa ra quyết định sửa chữa. Nhưng bù lại khi vợ đi diễn tôi cũng phải chăm con, nấu cơm..
Kể cả thay tã bỉm cho con?
Ối giời, cái đấy quá đơn giản. Mà lại còn sung sướng ấy. Buồn cười nhất lúc con mới đẻ ra, bế con còn run run ấy nhưng vẫn thích làm các việc cho con. Giang ít sữa lắm, chỉ cho con bú tầm hơn một tháng là tự nhiên mất sữa nên Minia của chúng tôi cũng thiệt thòi.
Không so sánh để biết vợ đảm hay không
Có con rồi thì sẽ lộ ra, rằng vợ mình đảm hay ngược lại. Trong mắt anh, bà mẹ Lưu Hương Giang có đảm đang?
Cái này tôi hoàn toàn không biết đâu. Vì đảm hay không thì đúng là khó nói, vì thực ra mình cũng không có tiếp xúc với các bà mẹ trẻ khác để mà so sánh (cười). Nhưng tôi cảm thấy tình cảm của một người mẹ dành cho con lúc nào cũng vô bờ bến cả và Giang cũng vậy. Vì thế tôi cũng thấy yên tâm.
Chúng tôi hầu như không phải nhắc nhau chuyện chăm con vì bản thân Giang là người rất yêu con, lúc nào cô ấy cũng lo không dành cho con được nhiều thời gian nên tôi chẳng bao giờ phải lo chuyện cô ấy bỏ bê con.
Nhưng lần đầu làm bố mẹ chắc cũng có nhiều bỡ ngỡ. Anh chị cầ sự trợ giúp thế nào cho việc chăm con nhỏ?
Bà ngoại thường xuyên ở bên, bà nội khi cần cũng có mặt ngay lập tức. Ngoài ra chúng tôi có hai người giúp việc. Thế mà khi con ốm, tất cả nhà lại náo loạn như thường. Tôi cho rằng, vì lần đầu có con, còn thiếu kinh nghiệm nên thế (cười)
Hai giúp việc, tức là anh có một căn nhà to lắm?
Không, nhà cũng nhỏ thôi nhưng khi cần thì vẫn phải nhờ người. Một lo việc nhà, một phụ giúp cho em bé. Thế nhưng chúng tôi không giao phó con cho người giúp việc mà vẫn muốn tự tay chăm sóc cho bé từ cho con ăn, tắm cho con, cho con ngủ. Khi Giang đi diễn, tôi hoặc bà ngoại sẽ tự tay chăm cho cháu. Chúng tôi cần người hỗ trợ vì con gái của tôi hay bị ốm.
Anh thích tĩnh còn Giang thích động. Có bao giờ vì những ý thích trái ngược mà hai người “cơm không lành canh không ngọt”?
Tôi và Giang cũng yêu nhau, tìm hiểu nhau sáu năm mới cưới, thêm nữa cũng trải qua sóng gió đủ kiểu rồi nên thành ra khi về sống chung cũng đã hiểu rõ về nhau. Thỉnh thoảng vợ chồng cũng có tranh luận đấy, nhưng cãi nhau lớn thì không. Bản thân tính Giang và tôi đều là những người ưa hòa bình.
Nhìn thế thôi chứ Giang cũng yếu đuối và mềm mỏng đấy. Tất nhiên tôi vẫn cho rằng cuộc sống vợ chồng chẳng ai nói trước được điều gì. Chẳng ai có thể có sự hoàn hảo. Quan trọng là bây giờ chúng tôi đều cảm thấy trân trọng những điều mình đang có.
Từ người đàn ông độc thân rồi trở thành người đàn ông có vợ và giờ trở thành bố của một đứa trẻ. Ba giai đoạn sống ấy anh thấy mình khác biệt thế nào?
Mọi người thì hay nói có khác biệt đúng không? Nhưng mình thì cũng không thấy có gì khác biệt lắm. Nói chung là bản thân cả Giang và tôi đều ... sướng. Sướng vì cả hai đều sống gần bố mẹ, gần nhiều người thân. Các cô chú của tôi đều ở xung quanh khu nhạc viện. Văn hóa của gia đình tôi rất gắn bó và yêu thương nhau nên cần gì là có rất nhiều người giúp đỡ. Vì thế, chuyện tình cảm gia đình cũng may mắn
Sau đám cưới, Lưu Hương Giang chia sẻ một điều về chồng: Hoài Anh là một người đàn ông tốt và cả tin. Vì thế, anh ấy ra ngoài dễ bị người khác làm lay động. Bây giờ người đàn ông ngoài 30 là Hồ Hoài Anh đây có thấy mình khác trước?
Thực ra mình chưa già nhưng cũng chẳng còn trẻ nhưng rõ ràng đã có những trải nghiệm nhất định. Nói ra điều này nghe có vẻ sách vở nhưng rõ ràng càng ngày tôi càng thấy sống cuộc đời có bao lâu đâu mà u ám hay phải nghĩ về những điều không tốt. Thêm nữa, cuộc sống bây giờ tôi luôn nghĩ có sống được bao lâu đâu mà phải nặng nề hay quan trọng hóa quá một điều gì.
Ngay cả việc vợ chồng dành thời gian riêng cho nhau, tôi cũng cảm thấy không có nhiều sự khác biệt lắm với lúc chúng tôi còn yêu nhau hay lúc chưa có con. Tôi với Giang có một điều may mắn là bạn của chồng cũng là bạn của vợ và ngược lại, nên chúng tôi có nhiều thời gian cũng chia sẻ cùng nhau. Thêm nữa, hai vợ chồng cũng còn trẻ chán, vẫn còn teen chán (cười)
Tôi thực sự đã sống đến bây giờ chưa từng biết ghét ai, giận ai lâu mặc dù cũng có người chọc giận mình, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Chỉ có người nào làm ảnh hưởng quá lớn đến nghề nghiệp của mình tôi đều tìm cách nghĩ, thôi thì người ta cũng cần sống, cần sinh tồn họ mới phải làm thế. Tôi biết gạt những thứ không làm mình thoải mái.
Mẹ anh sống ở đây nhưng anh đã không chọn sống với bà mà sống với mẹ vợ. Trong khi mẹ vợ anh cũng còn có một cô con gái nổi tiếng không kém đang sống ở Hà Nội. Thực ra điều này từng khiến tôi tò mò?
Mỗi gia đình đều có hoàn cảnh riêng, chuyện này cũng không có gì đặc biệt đâu. Mẹ vợ tôi chỉ còn có một mình, bà nhất quyết không chịu đi bước nữa. Lúc nào bà cũng vì con cái. Còn mẹ tôi sống cùng dượng cũng có cuộc sống thoải mái, vui vẻ. Tôi sống với mẹ vợ là một người rất yêu thương con cái, lại gần nhà mẹ mình nên chẳng có gì phải lấn cấn hay suy nghĩ cả.
Giang làm tôi đẹp hơn còn tôi khiến Giang chậm lại
Thế chuyện người đàn ông ở giữa hai người đàn bà là mẹ và vợ, có bao giờ họ để anh rơi vào tình thế khó xử?
Chuyện “mẹ chồng nàng dâu” là muôn thưở nên chắc chẳng bao giờ tránh được. Nhưng mẹ tôi là một nghệ sĩ (NSND đàn bầu Thanh Tâm), bà hiểu cuộc sống của người làm nghề rất rõ. Thêm nữa, bố mẹ nào bây giờ chẳng chăm con, con chỉ ho lên cái là đã sợ rồi nên các ông bà tranh nhau mà quan tâm.
Mẹ tôi lại là người tương đối khéo léo trong ứng xử. Bà sống với dượng, dượng cũng có một người con riêng. Mẹ sống trong hoàn cảnh đó lâu rồi nên bà cũng biết cách để gìn giữ tình cảm gia đình. Nhưng thực ra tôi vẫn nghĩ chẳng có cái gì khó nếu mọi người thực sự muốn hết lòng vì nhau.
Bây giờ anh còn nhiều thời gian chơi đàn bầu không?
Chơi đúng nghĩa thì không còn nhiều, nhưng tôi còn đi dạy trên trường nên vẫn tiếp xúc rất nhiều. Mà công việc người thầy dạy đàn, đặc biệt đàn dân tộc thì ngoài truyền khẩu, việc thị phạm cũng vô cùng quan trọng nên tôi ngày nào lên lớp cũng đánh đàn.
Việc anh bắt đầu với nghề nhạc bằng cây đàn bầu chứ không phải là một nhạc cụ phương Tây hiện đại nào khác nó giúp anh thế nào trong việc tư duy để có những sản phẩm âm nhạc như hiện tại?
Cái đó nó rất rõ đấy. Nghệ thuật dân tộc có cái rất hay là nó phát huy rất tốt, rất nhiều cái thuộc về tâm hồn, còn cái hiện đại thiên nhiều về kỹ thuật hơn. Tôi cảm thấy mình may mắn vì được dạy, được đào tạo một cách đầy đủ những thứ thuộc về giá trị tâm hồn. Đàn bầu là thứ càng chú trọng cái phần tâm hồn, cái gân, cái ngón. Khi làm nhạc nhẹ đương nhiên mình phải học thêm nhưng tôi cho rằng mình có một môi trường sống tốt để nuôi dưỡng tâm hồn.
Hằng năm tôi đều tham gia biểu diễn cùng các dàn nhạc dân tộc ở châu Á, châu Âu. Tôi đi nhiều, gặp nhiều bạn bè nước ngoài cũng khiến tư duy thay đổi. Âm nhạc dù hiện đại hay truyền thống, tôi vẫn cho rằng tất cả đều bắt nguồn từ cái cội nguồn thôi.
Nhưng trò chuyện với anh càng lâu tôi càng nhận ra, bởi anh bắt đầu với một thứ xưa cũ, thế nên cách anh sống, đường anh chọn đi luôn chậm và ẩn hơn so với những người làm nghề khác. Và hình như anh đã kéo cả một nghệ sĩ biểu diễn như Giang cùng đi chậm lại.
Cái đấy nó rất rõ ràng. Bản thân ngay sở thích của Giang cũng thay đổi rất nhiều. Ngày xưa Giang thích những thứ khác bây giờ lắm. Ngay như chuyện nhạc, trước Giang thích rock, mà rock nặng, rock metal luôn ấy, dần dần bây giờ Giang thích nhạc sâu sâu hơn, art art hơn như nhạc soul, R&B. Ngay cả sở thích về nhà cửa cũng khác, lúc trước Giang thích nhà hiện đại, nhà nhiều kính, bây giờ lại thích nhà truyền thống, nhà cổ.
Anh đọc ra sự ảnh hưởng của vợ bởi mình rất nhanh. Nhưng ngược lại, anh có nhận thấy Giang đã làm anh thay đổi thế nào?
Có chứ. Sống cùng đồng chí ấy, đồng chí chính là người giúp tôi update mọi thứ tốt hơn từ âm nhạc đến thời trang. Giang làm cho tôi về bề ngoài, rõ ràng là không cũ đi. (cười). Mà tôi nhìn thấy sự thay đổi của chúng tôi là một cách tự nhiên chứ không ai ép buộc ai cả.