Ra đường sợ nhất công nông, về nhà sợ nhất vợ không nói gì

Đó là câu nói đùa của những ông chồng nhưng những ông chồng đừng để điều này xảy ra thật bởi phụ nữ khi đã đến mức câm lặng, không nói gì là đã đạt đỉnh cao của sự chán chường, có thể không ly hôn nhưng chẳng còn cần chồng nữa.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười nói của con trẻ vẫn vang lên bởi sự ngây thơ, chưa hiểu biết hết những chuyện xảy ra xung quanh. Nhưng trái ngược với tiếng con trẻ vui tươi là sự im lặng của người mẹ, người vợ. Người mẹ chỉ trò chuyện, giao tiếp với con nhưng hoàng toàn im lặng, coi như vô hình trước mặt người chồng. Cảm giác này có lẽ không ít chị em phụ nữ đã trả qua.
Im lặng 1 ngày, 2 ngày hay 3 ngày, 1 tuần… Đó là cuộc chiến tranh lạnh mà bất cứ gia đình nao cũng trải qua nhưng im lặng suốt thời gian dài thì có lẽ đó là báo động đỏ khó có thể cứu vãn. Đàn bà khi đã im lặng là đạt đỉnh cao của sự chán chường. Lúc này họ có thể chưa ly hôn để giữ cho các con vẫn có được gia đình toàn vẹn nhưng trong lòng thì chẳng còn cần chồng nữa. Chồng không còn là nơi chia sẻ, nương tựa, cậy nhờ. Chồng cũng không còn là người khiến họ phải mong ngóng chờ đợi. Chồng cũng không phải là lý do khiến họ ăn diện hay cầu kì chuẩn bị nấu những bữa ăn ngon. Chồng khi đó là… vô hình.
Ra duong so nhat cong nong, ve nha so nhat vo khong noi gi
Ảnh minh họa. 
Người vợ im lặng, coi chồng như vô hình
Những người vợ khi đó đã sống bất cần. Trong họ, quan niệm tự bản thân họ có thể làm mọi thứ mà không cần bàn tay của chồng. Khi gặp trục trặc, nhiều vấn đề trong cuộc sống họ không còn muốn chia sẻ, không muốn chồng biết mà tự mình giải quyết. Bề ngoài họ có cuộc sống bình thản nhưng lòng họ cuộc hôn nhân này đã lạnh như băng. Họ như có hai trạng thái, buồn bã trong nhà nhưng khi ra đường vẫn tươi tỉnh, xúng xính trong váy áo lượt là.
Vì sao người đàn bà lại như vậy. Phải có nguyên nhân và nguyên nhân ở đây chắc chắn là do những ông chồng. Thực tế, có rất nhiều người chồng rất tệ bạc, nhiều khi cả tháng chẳng đưa cho vợ nổi một đồng mua sữa cho con. Người phụ nữ tự xoay sở, tự kiếm tiền nuôi con. Cuộc sống vợ chồng về đêm lại ái ân nguội lạnh, chẳng còn thiết tha những lần gần gũi. Vợ chồng vì thế mà cáu gắt, tạo dần khoảng cách.
Thậm chí, nhiều cặp vợ chồng sống với nhau nhưng cả năm không hề ngủ chung giường. Với đàn bà, người chồng đã trở thành chiếc bóng trong chính căn nhà này. Như vậy hỏi sao phụ nữ không lặng câm, coi việc có chồng cũng như không. Trong thời đại ngày nay, nhiều ông chồng lại yêu chiếc smarphone hơn vợ, cả ngày khư khư dán mắt vào cái điện thoại, yêu điện thoại hơn yêu vợ nên nhiều khi người vợ lại… ghen với chính chiếc điện thoại của chồng.
Vợ chồng im lặng, không ai nói với ai câu câu nào khiến gia đình chỉ còn tiếng cười nói của con trẻ thơ ngây
So với những người đàn bà chọn ly hôn thì những người phụ nữ sống không cần chồng, coi chồng như vô hình trong nhà thì trong lòng cũng chịu những thiệt thòi và tổn thương không kém. Vì con cái, họ không đành tâm buông tay. Vì giữ mái ấm cho con, họ cứ giữ danh phận trong khi thực tế không còn cần chồng nữa. Đàn ông có nhiều dạng, nhưng đàn ông đẩy vợ phải sống trong cảnh có chồng cũng như không, một mình gồng gánh nuôi con, vừa làm cha vừa làm mẹ thì quả là không đáng được tôn trọng.
Sự im lặng dài lâu của đàn bà thật đáng sợ. Đó là biểu hiện của việc họ đã quá chán chường chồng dù chưa ra tòa ly hôn…

Mẹ chồng tôi xót xa vì thương con gái đau đẻ ngược hẳn với con dâu

Từ xưa đến nay, liệu có mấy mẹ chồng coi con dâu được như con gái?

Tôi về làm dâu gia đình nhà chồng được hơn 1 năm. Trước khi kết hôn, mối quan hệ của tôi và bố mẹ chồng rất tốt đẹp. Nhưng khi ở chung với nhau thì mới phát sinh mâu thuẫn. Chỉ là mấy chuyện vụn vặt trong nhà mà mẹ con cũng không tìm được tiếng nói chung.

Vừa bước ra từ khách sạn với nhân tình, chồng lặng người cảnh tượng trước mắt

Chồng cô có lẽ còn choáng váng hơn cô, khi vừa bước ra từ nhà nghỉ với người tình thì lại chứng kiến được cảnh tượng mà anh nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới như thế.

Sáng nay chủ nhật, chồng có việc ra ngoài, cô đã hứa với con gái 4 tuổi từ trước nên một mình đưa con đi mua đồ chơi. Thời tiết rất đẹp, cửa hàng đồ chơi mà đồng nghiệp cô giới thiệu cũng rất ổn. Hai mẹ con vui vẻ lựa vài món, còn tán chuyện với chị bán hàng chán chê, mới có ý định ra về.

Vừa bước ra khỏi cửa shop đồ chơi, cô còn đang nghĩ cần gọi điện cho chồng, hỏi anh trưa có về ăn cơm hay không, để mẹ con cô còn biết. Thì con gái bên cạnh đã reo lên: "Mẹ ơi, bố kìa!". Cô dõi mắt theo cánh tay bé xíu của con, thì lặng người khi nhìn thấy chồng mình và một cô gái trẻ đang đứng sóng vai ở trước cửa 1 căn nhà cách mẹ con cô ngắn ngủn có hơn chục mét. Điều đáng nói, căn nhà đó lại là một nhà nghỉ!

Cô chưa kịp định thần thì con gái đã chạy ào đến chỗ bố, ôm chân bố rồi ríu rít: "Bố ơi, mẹ đưa con đi mua đồ chơi. Con và mẹ mua bao nhiêu là đồ chơi đẹp. Bố đến đón con đấy à?". Chồng cô có lẽ còn choáng váng hơn cô, khi vừa bước ra từ nhà nghỉ với người tình thì lại chứng kiến được cảnh tượng mà anh nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới như thế.

Vừa vui vẻ hết mình với người phụ nữ khác, con gái lại chạy đến ôm chặt, ngây thơ reo vui khi nhìn thấy mình, người đàn ông còn lương tâm nào có thể bình tĩnh cho nổi?

Cô đau đớn nhìn tất cả trong mắt. Hóa ra anh đã ngoại tình. Thế mà cô chẳng hề hay biết chút gì. Và hôm nay đúng là ông trời sắp đặt, khi để mẹ con cô mua đồ chơi ở ngay sát căn nhà nghỉ mà anh và bồ hẹn hò. Còn gì cay đắng, xót xa hơn thế?

Trái tim cô đau như vỡ tan thành từng mảnh, nhưng nhìn nụ cười ngây thơ trên mặt con gái, cô lại vực lại tinh thần. Cô mỉm cười bước lại gần, bảo với con gái: "Con chưa ngoan nhé! Con đã chào bạn của bố chưa? Chào cô đi con!". Con gái lúc này mới sực tỉnh, vội vàng lễ phép chào người phụ nữ đi cùng bố mình. Trẻ con đâu có hiểu gì chứ!

Thấy cả chồng và cô ả kia đều lúng túng ra mặt, cô tiếp lời: "Anh với bạn đã bàn xong công việc chưa? Nếu bạn anh có thời gian rảnh thì anh hãy mời cô ấy về nhà mình chơi?". Cô ả kia ngượng ngập từ chối. Cô cười: "Vậy nhà chúng tôi xin phép về trước nhé. Con chào tạm biệt cô đi con! Về nhà còn khoe đồ chơi mới với bố nào!".

Vua buoc ra tu khach san voi nhan tinh, chong lang nguoi canh tuong truoc mat
Ảnh minh họa. 

Con gái hồn nhiên chào "bạn" của bố mình, rồi cả nhà cô vẫy taxi lên xe về trước. Cô sắp không chống cự được nữa rồi, tất cả chỉ vì con, cô mới phải diễn phải cười phải làm như không. Cô nhanh chóng đưa con sang gửi bà ngoại, cô không muốn khóc trước mặt con, càng chẳng nỡ để con chứng kiến cảnh bố mẹ to tiếng với nhau.

Gửi con xong về tới nhà, cô lao vào phòng ngủ, đóng chặt cửa khóc như mưa. Cô đau đớn quá, không biết phải làm gì nói gì lúc này nữa, chỉ biết dùng cách giải tỏa nguyên thủy nhất để hi vọng vơi bớt phần nào khổ sở trong lòng mà thôi.

Còn anh lặng người ngồi trên sofa, lòng xót xa khi nghĩ đến nụ cười hồn nhiên chưa nhuốm sự đời của con gái. Một cảm giác tội lỗi, áy náy vô cùng dâng trào khi anh đối diện với ánh mắt trong trẻo đầy tin tưởng, sùng bái mà con gái dành cho mình. Sao anh có thể làm như thế? Chỉ vì chút dục vọng tầm thường mà biến mình thành kẻ tội đồ với vợ con, gia đình.

Còn cô, cô cao thượng cũng như giàu sự hi sinh, nhẫn nại hơn anh gấp bội. Lòng cồn cào nổi sóng, nhưng cô vẫn kìm nén vì con, vì nghĩ cho đại cục. Anh thật hèn hạ, thật xấu xa và bỉ ổi! Cả đời này anh có bù đắp cũng không hết những gì anh đã làm tổn thương đến hai mẹ con cô.

Há hốc mồm sau lời đề nghị "không thể tin" của chồng soái ca

Chị miệng há hốc, mắt tròn xoe không tin những gì mình vừa mắt thấy tai nghe là sự thật. Người chồng hiền lành, yêu chiều vợ con là anh đây sao?

Anh là mối tình thứ bao nhiêu trong đời chị không còn nhớ nổi. Chị lấy anh là vì anh là xuất hiện "đúng người, đúng thời điểm". Một phần, chị gặp anh ở cái tuổi thứ 25 – cái tuổi đẹp nhất để lập gia đình đã tới, ở tuổi này chị cảm thấy mình đủ chín chắn để bước vào cuộc sống hôn nhân.

Đọc nhiều nhất

Tin mới