Người nghèo thực sự đang nghĩ gì? Trong lòng họ quả thực chất đầy suy nghĩ tiêu cực. Ví dụ, họ luôn cảm thấy mình bị những người giàu có bóc lột, luôn muốn đối đầu với người giàu.
Họ cũng nghĩ là người giàu nên nộp càng nhiều thuế càng tốt để sau này mình được hưởng thêm nhiều phúc lợi. Đây chính là lối tư duy rất cực đoan. Người ta nói: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân” (tự trách mình trước khi trách người). Nếu thực sự nghĩ rằng bản thân mình nghèo khó, tốt nhất nên nghĩ cách để làm giàu hơn thay vì hằn học những người kiếm được nhiều tiền.
Kỳ thực, những điều mà người giàu và người nghèo yêu thích đại khái cũng gần giống nhau, đều là tiền tài, người đẹp, biệt thự, sống được thoải mái, vui vẻ… Nhưng sự khác biệt chính ở những gì họ ghét.
|
Ảnh minh họa. |
Ví dụ, khi bị mất điện thoại, người có “tư duy nghèo” sẽ có tâm oán giận, giận lũ trộm cướp, giận chính phủ hay oán trách kiểu như: “Cảnh sát các ông đúng là chẳng làm được trò trống gì. Nếu các ông quản tốt thì điện thoại của tôi đã không bị mất“.
Nhưng người có “tư duy giàu” thì nghĩ khác, cũng là oán trách, cũng là giận nhưng là tự giận bản thân: “Thế là mất tiêu chiếc điện thoại mới mua rồi. Sao mình lại không có bản lĩnh như vậy nhỉ! Mình nên cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để mua một chiếc khác“.
Người tư duy nghèo vấp ngã và cứ mãi nằm vạ ở đó than thở, tiếc nuối. Còn người tư duy giàu thì cố gắng đứng dậy ngay, và nỗ lực gấp đôi để kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Đó chính là sự khác biệt lớn nhất giữa hai kiểu người.
Giàu có hay nghèo khó thực sự chỉ sai khác nhau trong một ý nghĩ. Người mang tư tưởng làm giàu hoàn toàn khác với người chỉ mang mơ ước làm giàu. Bởi người giàu vốn dĩ là những người quyết tâm làm giàu, còn người nghèo thì lại chỉ mơ mộng giàu sang, thực tế không khác nào ôm cây đợi thỏ, há miệng chờ sung.
Người giàu coi thách thức là cơ hội, còn người nghèo thì coi thách thức là đe doạ sinh mạng mình.
Người giàu nắm bắt, theo đuổi mọi cơ hội, còn người nghèo thì chỉ muốn người khác cho mình một cơ hội.
Người giàu dám đánh cuộc liều lĩnh, còn người nghèo lại muốn được an toàn.
Người giàu biết cách làm chủ tiền bạc, còn người nghèo bị tiền bạc làm chủ.
Người giàu thích hành động, còn người nghèo thích mơ mộng.
Đó thực sự là “bí quyết” làm giàu mà những người giàu có, thành công không bao giờ tiết lộ cho người nghèo. Giờ thì bạn đã hiểu vì sao có những người rất giàu và cũng lại có người cả đời lao tâm khổ tứ mà nghèo vẫn hoàn nghèo rồi chứ?