Từ hôm đó tới nay, tôi đau khổ tột cùng, chán không muốn làm gì. Mỗi lần nhìn bố mẹ tôi lại thương tới cháy ruột, cháy gan. Phận làm con, mong gặp được người đàn ông tử tế lấy làm chồng cho bố mẹ vui lòng thì giờ đây tôi lại đang khiến bậc sinh thành ra mình phải đau khổ. Càng nghĩ tôi càng hận người đàn ông mà mình sẽ lấy làm chồng.
Chúng tôi yêu nhau được khoảng hơn 2 năm rồi. Anh làm ở quê tôi, trên thành phố, cách nhà tôi khoảng chục cây số. Sau nhiều lần về nhà nhau chơi, bố mẹ hai bên đều tác thành cho chuyện tình cảm này của hai đứa tôi.
Thực ra, phía bên nhà tôi ban đầu cũng không đồng ý vì quê anh quá xa quê tôi. Tuy nhiên, vì anh nói sẽ lập nghiệp và sinh sống ở quê tôi chứ không về quê anh nên cuối cùng bố mẹ tôi cũng đồng ý. Quan trọng hơn cả là thấy tôi yêu anh quá, bố mẹ không muốn cản ngăn.
Về phía gia đình anh, mọi người cũng không phản ứng gì cả. Gia đình chúng tôi khá tương đồng, không quá nghèo, cũng không quá giàu. Tôi nghĩ điều đó càng dễ sống khi thông gia môn đăng hậu đối. Chúng tôi đã yêu nhau như vậy cho tới cách đây hơn 2 tuần, chúng tôi chính thức đi làm đăng kí kết hôn.
|
Ảnh minh họa. |
Anh giục tôi đi đăng kí kết hôn trước ngày cưới. Tôi thì thấy hơi lăn tăn một chút. Còn khoảng 3 tháng nữa mới tới ngày cưới như dự định, cũng không nhất quyết phải đi đăng kí sớm như vậy. Nhưng thấy anh nằng nặc muốn đi, lấy lí do là đẹp ngày… tôi cũng không có lí do gì để từ chối
Hôm đó, sau khi hai đứa đi đăng kí kết hôn về, chúng tôi có về nhà tôi chơi. Để mừng sự kiện đặc biệt này, bố mẹ tôi còn làm mâm cơm linh đình. Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, nào ngờ, phía sau đó lại là một sự toan tính đến ghê người.
Sau bữa cơm, anh ngồi lên nói chuyện với bố mẹ tôi: “Hôm nay đăng kí kết hôn rồi, con với cô ấy giờ đã chính thức là vợ chồng, được pháp luật công nhận. Vụ việc đám cưới, con nghĩ không cần làm nữa, nếu có làm thì làm vài mâm mời họ hàng thôi. Nhà con cũng không khá giả gì, cưới xin rình rang xong, nợ cả đống tiền rồi hai đứa lại khổ thôi”.
Bố mẹ tôi ớ người khi nghe lời đề nghị đó từ con rể. Gia đình hai bên tuy không giàu nhưng cũng không phải nghèo tới độ không làm nổi một cái đám cưới. Bố mẹ tôi nuôi con gái bao năm, cũng chỉ có cái đám cưới để nở mày nở mặt với bà con chòm xóm. Mà nhà tôi cũng đâu có đòi hỏi phải to tát, rình rang gì, thiên hạ làm thế nào thì mình làm như vậy. Không lẽ bao năm nuôi nấng tôi, giờ một cái đám cưới, một lần được mặc áo cô dâu cũng không có?
Tôi giận tím mặt, tôi khăng khăng không chấp nhận. Tôi không ngờ anh lại thản nhiên: “Em đừng làm ầm lên, quan trọng nhất là pháp luật đã công nhận mình là vợ chồng, giờ em không chịu thì ly hôn à? Anh quyết như vậy rồi, em muốn làm ngược lại thì lại dắt nhau ra tòa ly hôn”.
Mẹ tôi nghe xong khóc ngất đi. Rõ ràng đây là một sự toan tính quá lớn. Anh ta đã cố tình gài bẫy, đợi làm đăng kí xong thì đẩy tôi vào sự đã rồi. Nếu như anh ta thưa chuyện này với bố mẹ tôi từ trước thì hai bên có thể thông cảm cho nhau, nhưng đây là một sự lừa gạt.
Tôi khóc như mưa, tôi thương thân mình, thương bố mẹ. Chỉ vì tôi chọn nhầm chồng mà để bố mẹ phải tủi hổ thế này đây. Sau hơn 1 tuần, mẹ tôi gượng dậy được, nghĩ đến cuộc đời con, bà gạt nước mắt đi mà khuyên tôi: “Thôi thì giờ đã là vợ chồng rồi, nó muốn thế thì theo thế, không ly hôn còn nhục nữa cơn ạ”.
Tôi cay đắng nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn, tôi đã chọn sai chồng thì phải?