Cô tên là Kiều Thanh, quê ở Vĩnh Phúc. Mẹ cô bảo đặt cho cô cái tên đó với mong muốn lớn lên con gái sẽ đẹp yêu kiều, có cuộc sống nhẹ nhàng, thoải mái.
Vậy mà trái ngược với mong muốn của mẹ, cô phải lên xe hoa năm 18 tuổi vì “bác sĩ bảo cưới”. Làm mẹ ở cái tuổi còn mải chơi, cuộc hôn nhân của cô không khác gì địa ngục.
Chồng Kiều Thanh vẫn chỉ là đứa trẻ to xác, bố mẹ phải nhắc đi tắm, đi ăn thì làm sao có thể đi làm, nuôi vợ con. Lấy nhau về, Thanh mới nhận ra bản tính vũ phu của chồng.
Ngồi xó nhà ôm con đỏ hỏn, mang tiếng “con dâu ăn bám”, Thanh bồn chồn nhớ những ngày tháng tự do rong chơi cùng chúng bạn. Bọn bạn cùng tuổi đến thăm, đứa nào cũng nguýt dài “Ai bảo ham lấy chồng sớm, cứ tự do như bọn tao có phải sướng không?”. Nghe bọn bạn nói, Thanh càng cảm thấy căm thù cuộc sống gia đình.
Thanh quyết định gửi con cho ông bà ngoại để đi theo tiếng gọi của tự do dù mẹ đẻ tôi khóc hết nước mắt ngăn cản cô đừng đi. Một người bạn rỉ tai Thanh “có chỗ này ở Hà Nội việc làm hay lắm, không cần bằng cấp, mỗi tháng nhàn tênh vẫn đút túi 20 – 30 triệu đồng”. Thanh gật đầu đi theo bạn ngay lập tức.
Buổi sáng đẹp trời hôm đó, bạn dẫn Thanh đến quán karaoke rất sang trọng. Có chút nhan sắc, Thanh được tuyển ngay làm phục vụ trong phòng hát của quán karaoke.
Anh chủ quán nói Thanh chỉ cần ngồi hát, rót bia cho khách, thay vì bưng bê, dọn dẹp như tôi tưởng ban đầu. Thậm chí, nếu khéo léo tôi có thể được khách “bo” thêm tiền, thu nhập mỗi tháng khoảng 20 – 30 triệu đồng tùy vào độ khéo.
|
Nghề tay vịn karaoke giờ cũng được rao tin "tuyển dụng" như bao nghề khác. Ảnh minh họa. |
Thanh mừng lắm, vì nghĩ mình may mắn có được công việc “ngồi mát ăn bát vàng”. Nhưng có vào nghề mới biết, đằng sau khoản thu nhập trong mơ đó là nhiều điều phức tạp. Ngày đầu làm việc, Thanh đã bỏ chạy khỏi phòng hát chỉ vì bị một người khách tuổi cha, chú mình sờ đùi.
Anh quản lý mắng té tát, bảo đó là điều bình thường của một cô gái làm nghề “tay vịn” như Thanh. “Sờ đùi thôi có sứt mẻ gì đâu mà sợ!”, Thanh tự nhủ như vậy và lại bước vào phòng, tiếp tục phục vụ khách.
Cứ thế, Thanh dần quen với tiếng nhạc đinh tai chát chúa và hơi men. Muốn được khách “bo” thì phải biết uống bia cùng khách. Càng nhiều lượt khách thì tiền “bo” càng đậm. Có lần, Thanh được khách hàng phóng bo “mấy tờ xanh” chỉ vì tôi uống bia cùng anh ấy, chúc anh ấy thành công trước các đối tác. Trong cơn “mây mây”, anh ấy đã hào phóng “bo” Thanh không toan tính.
Nhưng không phải vị khách nào cũng tử tế vậy. Khách vào quán karaoke đa phần là đi “ca hai” sau một trận nhậu tới bến. Có ông khách say nôn luôn lên váy áo làm Thanh suýt nôn theo vì ghê tởm. Có ông khách mặt đỏ phừng phừng, chỉ tay vào mặt Thanh như muốn “ăn tươi nuốt sống” chỉ vì Thanh không uống cạn cốc bia. Ông ấy cho rằng Thanh không nhiệt tình với khách.
Đã bước vào nghề “tay vịn”, ranh giới giữa “tay vịn” và “làm gái” thật mong manh. Bởi chỉ cần một tấm danh thiếp, một cái gật đầu, một cái tin nhắn là có thể “tới Z” trong một nốt nhạc. Tuy nhiên, thứ nguy hiểm nhất chính là cạm bẫy “cỏ ke đá” tại “phòng bay”.
Tức là nếu Thanh “chơi đá” với khách tại phòng thì tiền bo sẽ rất hậu hĩnh. Thanh biết không ít cô gái đã sa chân vào con đường nghiện thứ ma túy đá đó chỉ vì hoa mắt trước số tiền bo vài triệu một lần “bay” cùng khách.
Con đường lầm lạc cũng bắt đầu từ đó và một khi đã dính vào thì khó dứt ra nổi, nghiện đến nỗi ngày nào cũng phải có mới chịu nổi. Có chị em lên cơn thèm “đá” đã tiêu hết sạch tiền tiết kiệm cho con ở quê.
Đôi lúc, Thanh chỉ muốn bỏ nghề dù thu nhập tới 30 triệu mỗi tháng. Ngày hay đêm thì cũng không khác nhau lắm, Thanh cũng như nhiều cô gái khác đang làm nghề này đều sống dưới ánh đèn và hơi men nồng nặc… Nhiều khi Thanh thấy tủi thân ê chề khi người ta nhìn những cô gái làm nghề tay vịn với ánh mắt khinh miệt.
Không ít lần đang ngồi hát với khách, Thanh phải chứng kiến những bà vợ sồn sồn đến đánh ghen, chửi bới ầm ĩ rằng những cô gái như Thanh “quyến rũ” chồng họ. Nhưng thực tế là chồng họ tự dẫn xác tới chứ gái tay vịn như Thanh đâu có mời mà lại gọi Thanh là “con đĩ” làm tan nát cửa nhà?
Nhìn lại bản thân mình, bằng cấp chuyên môn không có, nếu bỏ nghề thì Thanh không biết sẽ kiếm sống thế nào? Với lại, đã quen với việc không phải lao động nặng nhọc, quen son phấn, váy áo điệu đà, giờ quay về với việc lao động chân tay, Thanh sợ sẽ không chịu nổi.
Trong cơn mơ, Thanh thấy mình trở về thời thơ ấu ngày xưa, một cô công chúa nhỏ trong vòng tay bố mẹ. Nhưng tiếng chuông báo thức đã khiến Thanh giật mình thảng thốt, giấc mộng phù hoa đã trói tuổi thanh xuân của Thanh ở nơi này mất rồi…