Tôi kết hôn được hơn 1 năm sau thời gian cả hai yêu nhau say đắm gần 2 năm. Tôi không đắn đo để quyết định đám cưới, cũng như vui mừng vì được về ở nhà chồng. Do bố chồng tôi mất sớm, chúng tôi không có cách nào khác là phải ở cùng mẹ chồng. Tôi cũng yên tâm và nhẹ nhõm phần nào khi mà công việc nhà hàng ngày, chăm sóc chồng đã có mẹ chồng chia sẻ. Thời gian đầu, tôi cũng không phải làm gì nhiều vì mẹ chồng tôi lo cho hết.
Tôi cũng tự hào về mẹ chồng, nhưng rồi tôi nhận ra nhiều điều khác biệt, thậm chí làm tôi ngạc nhiên và bắt đầu suy nghĩ, chán nản. Do bố chồng bị bệnh nặng mất sớm, mọi tình cảm mẹ chồng tôi dành cho con trai duy nhất.
Chồng tôi được mẹ bao bọc, uốn nắn từ nhỏ nên học giỏi, chăm ngoan, có hiếu. Khi có vợ rồi, mẹ anh chăm sóc chẳng khác nào đứa trẻ còn đang đi học. Ăn ngủ đúng giờ, không được thức khuya, uống rượu bia, cũng không phải làm bất cứ việc gì trong nhà. Mỗi lần hai vợ chồng tâm sự, xem tivi muộn chút là mẹ chồng gõ cửa bắt đi ngủ sớm, kẻo ảnh hưởng sức khỏe của con trai.
(Ảnh minh họa)
Tôi mua đồ ăn, nấu nướng gì cũng bị mẹ chồng kè kè bên cạnh nhắc nhở tôi phải nấu cho chín kỹ kẻo con trai bà đau bụng, phải nấu nhừ cho đỡ mỏi răng, tránh đau dạ dày… Có lần chồng thèm ăn vịt nướng, tôi mua cho anh ấy, vậy mà bị mẹ chồng chê đồ ăn ở ngoài kém vệ sinh, ăn vịt khó tiêu hóa. Bà cầm đĩa vịt đổ vào thùng rác trong sự tiếc nuối của hai vợ chồng.
Mẹ chồng quan tâm tới con trai và không hề có ác cảm gì với con dâu, nhưng sự kỹ tính, chăm lo quá đà tới con trai khiến tôi cảm thấy mình không được coi là người vợ mà chỉ là người phục vụ chồng. Anh ấy bị nhức đầu, đau bụng… là mẹ chồng tìm cách đổ lỗi cho tôi, là tôi không chịu lấy áo ấm cho chồng mặc đi làm nên bị cảm lạnh, là tôi cho chồng ăn uống linh tinh nên bị đau bụng.
Chồng tôi cũng biết sự bao bọc của mẹ làm anh ấy mất tự do nhưng lại không dám trái ý mẹ, sợ mẹ buồn, lo nghĩ nhiều. Có lần chồng tôi góp ý: "Con có vợ rồi, con cũng biết mình phải chú ý sức khỏe ra sao, mẹ đừng lo". Mẹ chồng tôi nghe xong khóc nức nở, than trách con trai: "Vợ nào cũng không thể bằng mẹ được. Bố con mất sớm cũng do chủ quan về bệnh tật đấy. Giờ con có làm sao, mẹ biết sống thế nào?". Hai mẹ con ôm nhau khóc trong sự ngỡ ngàng của tôi.
Mẹ chồng tôi còn cấm vợ chồng tôi đi đâu xa, sợ bị thương, bị tai nạn… Nhiều hôm chồng ốm, mẹ chồng đuổi tôi ra phòng khách ngủ để bà nằm cạnh con trai tiện cho việc chăm sóc. Gần đây, mẹ chồng tôi hay tỏ thái độ giận dỗi với tôi, đòi về quê sống. Chồng tôi cũng biết mẹ vô lý, nhưng vì để yên lòng mẹ, anh ấy đã quát mắng, bắt tôi phải xin lỗi mẹ. Dù chồng về phòng xin lỗi vợ, song tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Số lần giận dỗi, cãi vã của vợ chồng tôi vì thế mà ngày càng tăng dần.
Tôi thừa nhận là mẹ chồng tôi rất tốt, song chính điều này lại khiến tôi chịu nhiều áp lực, buồn tủi và nghĩ nhiều đến ly hôn. Tôi phải làm gì để mẹ chồng hiểu và tôn trọng cuộc sống riêng tư và trưởng thành của vợ chồng tôi?