Ai chẳng có những kỷ niệm về mối tình đầu hay đơn giản chỉ là những rung động đầu đời. Tôi cũng từng như vậy, hơn 4 năm trời chỉ giữ hình bóng một người bạn gái trong lòng.
Cô gái ấy tên là Linh với làn da trắng và đôi mắt hí rất ấn tượng. Chúng tôi học cùng nhau cấp 2 rồi cả cấp 3. Ban đầu tôi chỉ coi Linh như một đứa bạn thông thường nhưng chẳng hiểu sao càng chơi với Linh, tôi càng chẳng thể nào ngăn nổi lòng mình. Những rung động đầu đời ấy thật tuyệt dù chẳng một lần được đáp lại.
Tôi còn nhớ ngày cuối cấp 2 từng một lần lấy hết sự can đảm để tỏ tình với nàng một lần nhưng cuối cùng kế hoạch đổ bể vì một lý do chẳng thể chuối hơn: tôi ăn liên hoan lớp xong bị đi ngoài, cả ngày chỉ có thể làm bạn với cái nhà vệ sinh.
Lên cấp 3, tôi vẫn giữ kín tình cảm ấy trong lòng. Chẳng hiểu Linh có biết không, mà không biết có lẽ là tốt hơn. Phải đến khi thi đại học xong tôi mới có gan tỏ tình lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất. Linh từ chối và nói chỉ muốn hai đứa làm bạn.
Làm gì có ai đơn phương 4 năm rồi nói ra tình cảm để làm bạn bè đâu. Chúng tôi học hai trường khác nhau, dần dần khoảng cách cũng khiến tình cảm của tôi dành cho Linh nguôi dần. Mãi sau này, cả khi lên đại học có bạn gái, tôi vẫn thỉnh thoảng nghĩ đến Linh, không biết giờ này cô bạn mắt hí đáng yêu năm nào ra sao rồi.
Đợt này nghỉ lễ dài những 5 ngày nên lớp cấp 3 của tôi tổ chức họp mặt. Đúng là ngần ấy năm sau khi ra trường, chúng tôi mới có một ngày tụ tập được đông đứa như thế. Sau bao năm gặp lại, nhìn đứa nào cũng lớn hẳn lên nhưng nhiều thứ thì vẫn vậy. Thằng Hải vẫn đeo cái mắt kính cú vọ, cái Huyền thì vẫn hậu đậu như ngày nào, Linh cũng thế, vẫn xinh xắn đáng yêu trong chiếc váy hồng nhạt.
|
Ảnh minh họa. |
Lâu lâu rồi mới có dịp tụ tập nên chúng tôi trò chuyện rôm rả lắm. Đầu tiên tất cả tập trung đi ăn uống rồi hẹn sau đó sẽ đi hát karaoke. Vì lâu lắm mới gặp nhau, mỗi đứa một ngành một nghề nên chúng tôi đã uống rất vui. Đâu phải lúc nào cũng có thể gặp nhau thế này.
Tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu chén. Nhìn thấy Linh ngồi cùng bàn, chẳng hiểu sao tôi lại thấy tim mình xao xuyến, những kỷ niệm ngày cấp 2, cấp 3 ấy như ùa về trong tôi.
Tôi lấy cớ đi chúc rượu rồi chuyển sang ngồi cạnh Linh. Cô bé vẫn vậy, vẫn đáng yêu vô cùng với đôi mắt hí ấn tượng. Chúng tôi đã nói chuyện gì đó, thành thật tôi không thể nhớ rồi uống với nhau thêm vài ly.
Đầu tôi ong lên toàn tiếng ve kêu. Tôi say đến mức không nhớ được trước đó diễn ra chuyện gì. Nhắm mắt một lúc cho tỉnh ra, chắc phải mất gần 10 phút sau đó tôi quay sang Linh, lấy hết can đảm ôm cậu ấy rồi nói thật to:
"Linh! Tớ thích cậu!".
Tôi đã rất thật lòng và mãi mới có can đảm để làm việc ấy, vậy mà chẳng hiểu sao Linh chỉ cười. Lũ bạn xung quanh thì tái mặt lại rồi nhìn tôi một cách ái ngại.
"Ông mới ăn gan hùm à. Không sợ vợ nó cho ngủ dưới đất à"
"Vợ nào? Vợ thì sao?"
Vừa nói xong tôi bỗng thấy eo trái mình đau điếng. Quay lại nhìn, tôi giật thót mình khi nhận ra người ngồi cạnh.
"Vợ! Vợ à! Anh..."
Chẳng hiểu sao tôi lại uống tới mức say chẳng còn nhớ ra rằng mình có đưa vợ đi họp lớp cùng. Thật sự không phải tôi định ngoại tình tư tưởng gì mà chỉ là bỗng dưng gặp lại mối tình đâu, có chút xao động thôi.
Tôi và vợ yêu nhau từ cuối đại học, đi làm được 2 năm thì kết hôn. Vợ tôi không phải là người hay cáu nhưng giận dai vô cùng. Chiều nay vợ tôi đã sang ngoại chơi và nói rằng muốn suy nghĩ nhiều chuyện. Trước khi đi cô ấy còn nhắn lại một tin đầy giận dỗi.
"Thích Linh cơ mà, hẳn là tỏ tình trước cả lớp cơ đấy. Thế thì đi mà yêu nó đi, bảo nó đến chăm cho. Vậy mà anh bảo tôi là người con gái đầu tiên của anh."
Đúng là rượu bia chỉ thấy tai hại, chẳng thấy lợi lộc ở đâu. Không biết tôi phải làm thế nào để có thể xin lỗi vợ, để cô ấy tha lỗi đây. Thật là trăm sự cũng tại cái "thằng cồn"!