Tôi là con gái phố, trẻ trung, xinh đẹp đều nổi trội trong top các bạn gái cùng trang lứa. Ai cũng bảo tôi có số hưởng. Thế nào cũng lấy chồng đại gia, đẹp trai, phong độ hoặc lấy chồng có chức sắc, vai vế trong xã hội. Tôi không dám mơ mộng ảo tưởng sang giầu, chỉ coi duyên phận có số, có phúc phần nên tôi chọn cách sống vô tư, hồn nhiên, không ham tiền bạc, không màng đại gia.
Chẳng hiểu sao rủi ro thế nào tôi lại đi yêu một anh kỹ sư mộc mạc, anh không đẹp trai, hào hoa như những chàng lãng tử, thả thính quanh tôi. Nhưng anh chân thành, cởi mở, chịu khó. Tôi sống quen ở phố, tôi cho rằng yêu anh sẽ được trải nghiệm thêm nhiều điều thú vị ở miền thôn quê.
Sau hai năm yêu nhau, tôi mới chịu cho anh đưa về ra mắt mẹ chồng tương lai. Tôi về nhà anh, mẹ chồng tương lai không hề cởi mở mà lặng thinh, khinh khỉnh, coi tôi như người xa lạ.
Trái lại, họ hàng, bà con, láng giềng thì kiếm cớ để lân la xem mặt nàng dâu - một cô gái thành phố. Họ bàn tán xôn xao, người cho rằng chồng tương lai của tôi số hưởng cưa đổ hoa hậu, kẻ lại cho rằng ngữ ấy lấy về suốt đời lo hầu hạ.
Đúng là chưa thực sự về làm dâu mà tôi quá ngao ngán với mẹ chồng tương lai. Tôi cứ ngỡ người quê thật thà chất phát, dễ mến. Đâu ngờ lại gặp phải bà mẹ khó đăm đăm xét nét tôi từng ly từng tí, khi mà kiến thức vốn sống nơi thôn quê của tôi rất ít ỏi. Sau đó, anh đã phải tốn công tỷ tê mãi tôi mới đồng ý lấy anh.
Tôi cứ nghĩ đơn giản, lấy nhau rồi có sống với gia đình nhà chồng đâu. Tôi cũng dễ dãi cho qua chấp nhận cuộc hôn nhân, giữa tôi và gia đình bên chồng còn nhiều khắc biệt về văn hóa. Đám cưới tổ chức chính thức vào buổi trưa ở khách sạn trên phố. Buổi chiều đón dâu về quê. Gia đình họ mạc tề tựu vài mươi mâm cỗ mừng dâu mới.
Rượu vào, lời ra. Đám tiệc mừng trở thành ồn ào, náo nhiệt khác thường. Một số người mất kiểm soát, lời ra tiếng vào về những khúc mắc nhau trong họ mạc. Tiếp đó là những màn tranh cãi, ẩu đả. Một số người lại chơi bài bạc, đám thanh niên thì hát hò, nhảy nhót tưng bừng. Thật là rối ren, phức tạp.
Tại một chiếu trầu cau toàn các bà thân hữu của mẹ chồng tôi thì những lời cay nghiệt về tôi, làm tôi hụt hẫng. Họ nói: Tưởng cô dâu nhà này dáng cao, đầu to, cổ mập, bụng tròn, mông to… chứ ai ngờ, lại ẻo lả mình dây, vừa khó chiều chồng lại khó chửa đẻ… Vô phúc mới rước về hầu. Tôi nghe rõ mẹ chồng buông lời nghiệt ngã ấy. Một sự xúc phạm ghê gớm.
Đang chuẩn bị cho đêm tân hôm, tôi sốc nặng. Sao mẹ anh và bà con ở đây lại xúc phạm đến vẻ đẹp do cha mẹ tôi sinh ra, tôi đã chăm sóc, gìn giữ bao năm qua. Uất nghẹn đến tận cổ, nước mắt tôi trào ra.
Tôi cởi bỏ đồ cưới, khoác bộ quần áo đời thường, bí mật rời nhà chồng ngay buổi tối hôm đó. Tôi trách chồng đã không chuẩn bị tâm lý cho gia đình anh, cũng như cho tôi trước khi đón tôi về làm dâu, làm con ở vùng quê xa lạ. Tôi trách mình nông nổi khi lựa chọn hôn nhân và không đủ bản lĩnh vượt qua thử thách trước ngưỡng cửa hạnh phúc.
Điều cay đắng hơn cả là tôi đã làm dâu mà chưa được làm vợ. Bài học làm vợ, làm dâu chưa kịp kinh qua đã phải nhận kế cục thật đau đớn. Rất may, người chồng hiện tại của tôi đã cảm thông, thấu hiểu và chấp nhận quá khứ một lần làm vợ "hụt" của tôi.