Tôi là mẫu con gái không quá tham vọng. Tự thấy bản thân cũng có năng lực, nhưng vẫn sẵn sàng lui về làm hậu phương cho chồng.
Chẳng đâu xa, hồi đầu năm, tôi được nhận vào phòng marketing của tập đoàn lớn, chính Tâm đã bảo tôi phải từ chối, nhất định không được nhận. Lý do mà anh đưa ra là tôi sẽ bận rộn, sợ không có thời gian chăm lo gia đình. Dù rất tiếc, nhưng lúc đó nghĩ tới việc cuối năm sẽ cưới, tôi đành ngậm ngùi nghe theo anh.
Từ bỏ chỗ lương ngàn đô để làm một chỗ lương 8 triệu, tôi rất buồn. Nhưng Tâm dạo đó chăm chỉ đưa tôi đi ăn, đi chơi rồi an ủi nên tôi cũng đỡ buồn. Anh nói như rót mật vào tai:"Em chỉ cần làm đủ tiền mua son phấn thôi, mọi chuyện cứ để anh lo. Nhưng anh đã bận rộn rồi, anh muốn vợ sẽ có thời gian để nấu nướng, chăm sóc các con."
Con gái mà, nghe thấy bùi tai nên gật gù. Hơn nữa, lúc đó Tâm cũng đang trên đà thăng tiến, có hơn 1 năm mà anh lên chức lên lương vài bậc. Tôi đánh giá chồng tương lai của mình là người chăm chỉ, có ý chí, đáng để giao phó cả cuộc đời mình.
Nhưng chưa về chung sống, Tâm đã bắt đầu coi thường tôi. Còn 3 tháng nữa là cưới, tôi và anh rục rịch tìm chỗ chụp ảnh, chọn váy, mua hoa... Tôi thì nhiều ý tưởng nên bày vẽ ra đủ thứ, mỗi lần như vậy Tâm đều gạt phắt đi."Vẽ chuyện, em không có tiền thì đừng đòi hỏi nhiều được không? Cưới hỏi chỉ là thủ tục thôi, cưới về sống với nhau thế nào mới là quan trọng..."- Tâm gắt gỏng trách móc tôi.
"Nhưng cả đời mới cưới có một lần, anh cũng phải để em được xinh đẹp, lộng lẫy chứ. Em không muốn mất mặt với mọi người"- tôi dịu giọng, nũng nịu với chồng sắp cưới.
"Thôi, thôi, làm màu nó vừa. Em mà muốn thế sao không sớm tích lũy tiền bạc đi? Giờ nhà trai phải lo bao nhiêu khoản, anh còn phải giúp bố mẹ nữa chứ!"- Tâm vẫn giữ thái độ cộc cằn với tôi.
|
|
Thật sự, tới lúc này tôi mới thấy chạnh lòng vì... không có tiền. Tôi ân hận vì mình đã không đi làm công việc nhiều thử thách và lương cao mà mình muốn, lại đi đâm đầu vào chỗ an nhàn, lương bèo bọt.
Thực tế, gia đình tôi không nghèo, còn khá giả nữa. Nhưng chuyện cưới xin chúng tôi đã bàn là tự lo từ đầu. Giờ tôi mà xin tiền bố mẹ thì còn mặt mũi nào cho chàng rể nữa. Bởi vậy, tôi thà váy xấu, ảnh xấu, mọi thứ sơ sài còn hơn nhờ bố mẹ.
Rồi tôi lờ đi coi như không biết chuyện gì xảy ra. Thậm chí, tôi cố tình tạo điều kiện cho Tâm đi hẹn hò cùng ả người yêu cũ. Mục đích cũng chỉ là để có ảnh làm bằng chứng nói với gia đình 2 bên.
Chuyện gì đến cũng đến, dày công theo dõi mãi, tôi cũng tóm được quả ảnh họ ôm nhau ngay cổng nhà trọ của cô kia. Phải nói thêm, ả ta cũng có người yêu rồi, hình như sắp cưới. Thế mà dây dưa với chồng sắp cưới của người khác!
|
|
Chỉ cần có thế cùng vài đoạn tin nhắn, tôi đem nói chuyện với bố mẹ 2 bên. Tâm được gọi về, nhìn thấy xấp ảnh trên bàn thì tái mặt. Trong khi bố mẹ anh mắng liên hồi, tôi chỉ bình thản nói:"Là anh nói em từ bỏ cơ hội tốt, lương cao để lo cho gia đình. Em nghe anh, nhưng rồi, anh lại nói em kém cỏi, lương thấp. Đó không phải cái cớ để anh đi ngoại tình, nên việc bị coi thường em cố nhịn, còn việc bị phản bội em không làm được".
Nói xong tôi bỏ đi. Tâm chạy theo chẳng xin lỗi lại còn trách tôi hành xử bồng bột, trẻ con."Chuyện của hai đứa mà em lại đi lôi cả bố mẹ 2 bên vào"- nguyên văn lời Tâm nói.
Tôi hất tay anh ra, lạnh lùng tuyên bố:"Anh cứ chờ tiếp đi, không chỉ có bố mẹ 2 bên của chúng mình đâu, cả gia đình 2 bên của cô bồ cũ kia cũng biết cả rồi đó. À, công ty anh, công ty cô ta cũng nhận được ảnh cả rồi. Chúc mừng, chuyện này anh có thể công khai rồi chứ không cần lén lút nữa!"
Tâm chỉ tay vào mặt tôi nhưng mãi không nói nên lời, tôi chỉ nhẹ nhàng nói hủy hôn, rồi quay đi. Lòng vẫn đau lòng nhưng tôi nghĩ đó là cái kết xứng đáng cho kẻ phản bội. Còn tôi sẽ không tin gã trai nào nói sẽ bao nuôi mình nữa, tôi sẽ tự kiếm tiền, lo cho bản thân!