Tôi chưa kịp sống cuộc đời của mình thì bất ngờ bố báo tin dữ

Tôi cứ nghĩ đã đến lúc mình được sống cuộc đời của chính mình. Nhưng mọi thứ còn chưa kịp bắt đầu thì tôi nhận được điện thoại của bố.

Tốt nghiệp cấp 3 xong, tôi nghỉ học để đi làm công nhân. Hồi đó, tôi cầm giấy báo trúng tuyển đại học mà khóc suốt mấy ngày trời. Nhưng gia đình tôi nghèo, bố tôi là lao động chính trong nhà. Mẹ tôi bị bệnh tim, chỉ quanh quẩn nấu ăn, dọn dẹp và hay lên cơn đau tim, phải nhập viện suốt. Một mình bố làm sao nuôi nổi tôi học đại học, 2 em còn đang học cấp 2 và mẹ đau bệnh.

Tôi xin phép bố mẹ cho mình đến khu công nghiệp xin việc và ở hẳn lại đó cho tiết kiệm chi phí. Một tháng tôi chỉ về nhà một lần vào ngày nhận lương. Tôi chi tiêu chắt bóp từng đồng xu, chẳng dám mua cho mình thứ gì. 12 năm trôi qua, hai em tôi đã tốt nghiệp đại học nhờ vào từng đồng tiền tôi tiết kiệm được. Chúng nó xin được việc làm có mức lương cao và bắt đầu thay tôi chăm sóc bố mẹ, gửi tiền cho mẹ điều trị bệnh.

Tôi cứ nghĩ đã đến lúc mình được sống cuộc đời của chính mình. Tôi dự định sẽ tìm ai đó phù hợp, tìm hiểu vài tháng rồi kết hôn, sinh con, ổn định gia đình. Nhưng mọi thứ còn chưa kịp bắt đầu thì tôi nhận được điện thoại của bố.

Ông gọi điện, giọng nghẹn ngào. Bố bảo bị ung thư phổi và đang cần tiền để điều trị. Tôi sụp đổ, bao nhiêu dự định tan thành mây khói. Nhựng với số tiền tiết kiệm chưa tới 50 triệu của mình, tôi vẫn không đủ sức để lo cho bố được. 2 em tôi cũng mới bắt đầu sự nghiệp, cũng chẳng có nhiều tiền trong tay.

Thấy tôi trầm mặc, thỉnh thoảng lau nước mắt, giờ nghỉ trưa, mấy chị em trong tổ liên tục hỏi han. Biết chuyện gia đình tôi, mấy chị em tụ tập lại một góc, xì xầm bàn tán gì đó. Trước khi vào làm lại, chị tổ trưởng đưa cho tôi một phong bì. Chị ấy nói đó là tấm lòng của mọi người trong tổ, cũng không nhiều nhặn gì nhưng chủ yếu là tấm lòng của các chị em.

Tôi mở phong bì ra, bên trong tiền đủ các mệnh giá. Tờ 20 nghìn, 50 nghìn, cao nhất là 200 nghìn đồng. Tổng là 8 triệu đồng. Những tờ tiền chẳng thẳng thóm nhưng thấm đẫm tình nghĩa của mọi người khiến tôi òa khóc nức nở.

Mọi người ôm lấy tôi, an ủi, động viên tôi cố gắng. Chị tổ trưởng bảo sẽ thu xếp để tôi được nghỉ 1 tuần mà về thăm bố. Tôi biết ơn mọi người nhiều quá. Ơn nghĩa này, tôi biết phải đền đáp làm sao đây? Rồi tôi cũng chẳng biết sẽ vay đâu ra một số tiền lớn để điều trị bệnh cho bố nữa. Tôi bế tắc thật sự.

Gặp lại chị gái sau 10 năm xa cách, tôi choáng váng bật khóc

Biết hoàn cảnh sống của chị gái, tôi ôm lấy chị mà khóc nức nở.

Gap lai chi gai sau 10 nam xa cach, toi choang vang bat khoc

Vợ trẻ lang thang cả đêm ngoài đường đúng kỉ niệm một năm ngày cưới vì lý do này

Sống với nhau chưa được bao lâu tôi nghe đồng nghiệp xì xầm, bàn tán chồng tôi có bồ.

Quê tôi ở cách Sài Gòn về phía Nam cả trăm cây số, gia cảnh nghèo, học hết cấp 2 tôi ở nhà phụ ba má ruộng vườn để nhường số tiền ít ỏi của ba má kiếm được từ củ khoai, hạt lúa cho 2 đứa em còn nhỏ dại sau tôi được tới trường. Rồi bất ngờ một dịp may đã làm cuộc sống của tôi thay đổi, khi tôi tròn 19 tuổi tôi được ra Sài Gòn làm công nhân trong xí nghiệp đông lạnh sau một thời gian ngắn tham gia lớp đào tạo nghề.

Ba má tôi vui mừng, hãnh diện mỗi lần tôi ghé nhà, mấy đứa em cứ xuýt xoa, ao ước sau này lớn lên sẽ theo chị Hai ra thành phố “kiếm nhiều tiền…” nghe mà thương. Biết số tiền chắt bóp dành dụm của tôi gửi về quê không nhiều, nhưng cũng đỡ được phần nào cho cái khó của ba má nên tôi càng cố gắng trong công việc. Không những tôi hoàn thành định mức của mình mà còn nhận thêm bất kì việc gì ở xí nghiệp khi có yêu cầu, miễn là có được thu nhập để phụ giúp gia đình. Anh chị đồng nghiệp luôn có lời khen ngợi, động viên tôi, họ nhận xét tôi vừa đẹp người lại vừa đẹp nết khiến tôi được an ủi trong những ngày xa quê lập nghiệp ở Sài Gòn.

Tang lễ mẹ có 1 người phụ nữ xinh đẹp khóc thương

Cô ấy ôm mặt khóc nức nở, thương tiếc cho mẹ tôi. Song tôi không hiểu người phụ nữ đó có quan hệ thế nào với bà.

Sau đám cưới cách 2 năm, tôi và vợ ra ngoài ở riêng. Mẹ tôi ở một mình trong căn nhà cũ. Cách đây 4 tháng bà bệnh nặng, sau thời gian ốm liệt giường thì bà không qua khỏi. Một tuần trước là tang lễ của mẹ tôi.

Trong tang lễ, khi tôi đang túc trực bên linh cữu thì phải giật mình thấy một người phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp đến phúng viếng. Nhìn từ dáng dấp, tôi thấy rất lạ lẫm. Cô ấy ôm mặt khóc nức nở, thương tiếc cho mẹ tôi. Song tôi không hiểu người phụ nữ đó có quan hệ thế nào với bà.

Rõ ràng không phải họ hàng, người quen của nhà tôi, bởi nếu quen biết thì tôi đã nhận ra. Cô ấy khóc thương như thế chứng tỏ mối quan hệ của hai người rất tốt, Tôi giật mình nghĩ đến khả năng lẽ nào đó là con riêng của mẹ tôi nhưng làm gì có chuyện hoang đường tới mức đó?

Cô ấy ôm mặt khóc nức nở, thương tiếc cho mẹ tôi. (Ảnh minh họa)

Để rồi khi cô ấy buông tay ra để lộ khuôn mặt rõ ràng trước mắt mình thì tôi phải đờ đẫn không thể tin nổi. Người phụ nữ này vừa quen thuộc vừa xa lạ, chính là vợ cũ của tôi!

Cô ấy khác quá khiến tôi không thể nhận ra. Mái tóc buông xõa, vợ cũ mặc một chiếc váy màu đen để phù hợp với tang lễ. Nhưng từ khuôn mặt, vóc dáng và làn da của cô ấy đều thay đổi một trời một vực so với khi trước. Bảo sao khi cô ấy cúi đầu bưng mặt khóc thì tôi không nhận ra được.

Vợ mới đòi ra ở riêng, nháo lên muốn ly hôn, tôi đành bỏ lại mẹ một mình. Khi bà ốm nặng, cô ấy không muốn chăm, tôi đành phải thuê người vì mình cũng bận việc. Tới tận lúc lâm chung, mẹ nắm chặt tay tôi ứa nước mắt bảo rằng nhớ con dâu cũ. Lúc ấy bà mới thú nhận là mấy năm qua cô ấy vẫn thường xuyên qua lại thăm bà như chưa hề ly hôn. Tuy nhiên bà không nói với tôi vì sợ tôi cấm đoán.

Tôi đã tìm hiểu và được biết vợ cũ vẫn chưa có ai. (Ảnh minh họa)

Nhớ lại những kỷ niệm với vợ cũ, sự chân thành và tận tình cô ấy dành cho mẹ mình, tôi lại càng oán trách bản thân là đứa con không có hiếu. Lại nhìn cô ấy xinh đẹp độc lập hiện tại mà tôi thầm tiếc nuối ân hận vô cùng.

Vợ mới tôi xinh đẹp nhưng không muốn sinh con, cũng không thích qua lại thăm hỏi mẹ chồng. Cô ấy chỉ muốn sống an nhàn hưởng thụ cho bản thân mình mà thôi. Không muốn nấu cơm, không thích dọn nhà, còn to giọng bảo vợ cũ tôi chăm chút nhà cửa nhưng cuối cùng vẫn bị chồng bỏ đấy thôi, nên cô ấy sẽ không làm gì hết. Căn nhà lạnh lẽo chẳng khác gì cái phòng khách sạn khiến tôi chán ngán và bất lực mỗi khi bước chân về nhà.

Tôi đã tìm hiểu và được biết vợ cũ vẫn chưa có ai. Tôi thật sự muốn ly hôn người vợ hiện tại để đoàn tụ với cô ấy, xin hãy cho tôi một lời khuyên.

Đọc nhiều nhất

Tin mới