Tôi bàng hoàng không dám cho chồng xem quà cưới người yêu cũ tặng

Bóc phong bì mừng cưới, tôi bàng hoàng khi thấy bên trong là những bức thư tình đã cũ cùng chiếc đồng hồ đeo tay với dây đeo được làm bằng vàng 9999 đính đầy kim cương lấp lánh.

Đó là phong bì mừng cưới của anh, người tôi từng yêu suốt cả một thời sinh viên khó nhọc. Ngày ấy, tôi còn là cô bé chân quê, rời miền Tây lên thành phố học sư phạm.

Anh hơn tôi một khóa nhưng chín chắn, già dặn như một người đàn ông trưởng thành. Chúng tôi yêu nhau sau những buổi ngoại khóa đầy ắp kỷ niệm.

Đến bây giờ, tôi vẫn còn cảm giác được làm người anh yêu là điều hạnh phúc nhất. Bởi ngày ấy, anh yêu chiều tôi hết mực.

Gia cảnh khó khăn, phải đạp xe cả chục km đi dạy thêm nhưng anh vẫn muốn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Mỗi dịp lễ, sinh nhật thậm chí chỉ là ngày cuối tuần, anh cũng tặng tôi những món quà be bé, khiến tôi bất ngờ.

Anh cũng thường để dành tiền, đợi dịp có hội chợ, giảm giá lại cố mua tặng tôi những bộ quần áo, đôi giày, túi xách... mà tôi thích.

Anh yêu chiều tôi đến độ khiến bạn bè ở trọ chung phòng của tôi ghen tị. Họ mơ ước có được người yêu như anh.

Những lúc được bạn bè tán tụng, khen anh, tôi sung sướng trong hạnh phúc. Nhưng đôi lúc, tôi lại cảm thấy như thế là chưa đủ.

Tôi vẫn chạnh lòng, tủi thân khi thấy ai đó được người yêu chở bằng những chiếc xe tay ga, đi ăn ở quán đắt tiền, du lịch nơi sang trọng...

Thế rồi tôi tủi thân cùng cực khi đến bữa tiệc sinh nhật của cô bạn có nhà riêng ở thành phố. Chính lúc ấy, tôi nhận ra khoảng cách của giàu nghèo, sang hèn xa nhau đến thế nào.

Trong bữa tiệc, tôi là cô gái quê mùa, lạc lõng giữa rừng người toát lên vẻ sang trọng, quý phái. Tàn tiệc, khi bạn bè được người yêu chở về bằng xe đẹp, xe sang, tôi bẽn lẽn nép mình sau gốc cây đợi anh đến đón bằng chiếc xe đạp cũ.

Ngồi phía sau, mặc cho ang hỏi han, pha trò cười, tâm trí tôi thả theo hình ảnh bạn bè được chở về bằng xe sang. Nghĩ rồi tôi lại nhìn xuống chiếc xe đạp cũ, mỗi lúc anh đạp nó lại phát ra tiếng kêu cót két.

Toi bang hoang khong dam cho chong xem qua cuoi nguoi yeu cu tang

Tôi sững sờ khi bóc phong bì mừng cưới của anh gửi tặng. (Ảnh minh họa: Pinterest).

Vẫn tiếng cót két ấy nhưng đêm nay, sao tôi ghét nó vô cùng. Tôi thấy đường về phòng trọ xa hơn bao giờ hết. Có lẽ anh cảm nhận được gì đó. Ba hôm sau, anh đến đưa tôi đi uống nước rồi tặng tôi chiếc đồng hồ có dây đeo bằng da bé xinh.

Anh nắm tay, đeo chiếc đồng hồ cho tôi rồi nói: “Anh biết anh không giàu có để lo cho em bằng bạn bè. Nhưng hãy cho anh thời gian. Đó là lý do anh tặng em chiếc đồng hồ này”.

Nhưng tôi đã không có nhiều thời gian cho anh. Hai tháng sau, tôi hẹn anh ở nơi lần đầu chúng tôi gặp mặt.

Tôi gửi lại cho anh phong bì chứa những lá thư tình anh viết cùng chiếc đồng hồ anh tặng. Tôi chia tay anh để nhận lời tỏ tình của người giám đốc công ty tư nhân hơn tuổi mới quen.

Chia tay xong cũng là lúc chúng tôi ra trường. Tôi được người yêu nhận vào công ty làm việc và quên đi mối tình sinh viên ngày nào.

Tôi không liên hệ với anh và cũng không tìm hiểu anh có đi dạy hay đã làm trái nghề như mình. Công việc, cuộc sống với người chồng chưa cưới cuốn tôi đi, khiến tôi không còn lo nghĩ nhớ nhung được điều gì khác.

Vì những lý do riêng sau 5 năm chung sống, tôi và anh giám đốc mới làm lễ cưới. Ngày cưới, bạn bè cũ dắt con đến chung vui.

Nhìn những đứa bạn thân cùng ở ký túc xá năm nào, tôi bất chợt nhớ đến anh. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy anh và nhớ ra mình không mời.

Thế nhưng lúc xé phong bì mừng cưới, tôi bất ngờ khi nhìn thấy một chiếc phong bì dày, to nhưng không có tên. Tôi bóc trong sự tò mò tột độ để rồi bàng hoàng khi nhận ra đó là quà từ anh.

Bên trong là những lá thư tình cùng chiếc đồng năm xưa anh tặng tôi. Chỉ có điều, dây đeo của nó không còn bằng da nữa. Nó đã được thay bằng vàng 4 số 9 đính những viên kim cương lấp lánh.

Cầm món quà, tâm trí tôi rối bời, ngổn ngang suy nghĩ. Là anh vẫn nhớ đến tôi, thật lòng chúc phúc cho tôi hay đang muốn trả thù tôi vì đã phụ anh trong những năm tháng cơ hàn?

Độc giả H.L

Vợ muốn bán vàng cưới, nào ngờ chồng đòi trả về nhà ngoại

Mới nói ra ý tưởng kinh doanh mà tôi đã vấp phải sự phản kháng dữ dội của chồng.

Tôi đã làm nhân viên kinh doanh trong công ty 6 năm nay. Những năm làm việc đó tôi tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm và khát khao muốn có chút vốn để ra ngoài làm ăn riêng.

Tôi đã từng bàn với bạn trai (tức là chồng tôi hiện tại), sau khi cưới tôi sẽ nghỉ công ty, ra ngoài khởi nghiệp. Lúc đó bạn trai nói tôi là con gái, cứ an phận ngày làm 8 tiếng và tối về chăm sóc gia đình là đủ. Có nhiều người đã ra ngoài làm ăn bị thua lỗ hết tiền, rồi lại phải đi làm thuê. Anh bảo kinh doanh phải có duyên, không phải ai cũng thành công.

Lỡ có bầu trước, nhà chồng chỉ thẳng mặt tôi

Yêu nhau 3 năm, anh chưa muốn cưới nhưng vì tôi có bầu trước nên đành. Tưởng có đám vui suôn sẻ ai ngờ nhà anh tuyên bố chỉ đăng kí không có chuyện làm đám cưới.

Các chị ơi cho em chia sẻ chút ạ. Em năm nay 25 tuổi ở Nam Định, có công việc ổn định, làm văn phòng trên Hà Nội. Bạn trai em ở Nghệ An, hơn 2 tuổi cũng đã đi làm, công việc khá tốt, lương cao hơn em.

Chúng em yêu nhau 3 năm nay nhưng gia đình anh vẫn chưa muốn cưới vì bảo anh vẫn còn trẻ, phải lo cho sự nghiệp trước rồi mới đến vợ con.

Em vì yêu anh nên cũng chấp nhận chờ đợi. Anh ấy ngoài lúc mải mê với công việc ra thì rất quan tâm đến em. Hai đứa hay đi xem phim, đi chơi với nhau vào những ngày cuối tuần. Cả hai đều mơ về tương lai sẽ về chung một nhà và những đứa con chung.

Em có về nhà anh ấy chơi vài lần. Bố mẹ anh không thân thiết nhưng cũng không quá phũ. Họ luôn giữ với em một khoảng cách nào đó. Thật ra bố mẹ anh không ưng em vì chê nhà xa, lại không quá giỏi giang, xuất sắc, chưa xứng với con trai nhà họ.

Từ khi biết chúng tôi yêu nhau, gia đình anh luôn kiếm cớ phản đối mối quan hệ của 2 chúng tôi (Ảnh minh họa)

Ý của bà là anh giỏi như thế thì cũng phải lấy được người nghề nghiệp tương xứng với anh thì sẽ tốt hơn (Anh là giáo viên tiếng Anh, là chủ một trung tâm tiếng Anh khá uy tín).

Yêu anh, em cũng chịu rất nhiều thiệt thòi, mẹ anh thường xuyên gọi điện cho anh nói là có đám ở gần nhà tốt lắm rồi hỏi:

- Em nói vớ vẩn gì vậy, anh yêu em đâu phải yêu mấy thứ mà mẹ anh nói. Mẹ làm gì kệ mẹ, miễn anh yêu em là được.

Nói về em thì cũng không tới nỗi nào, mọi người nhận xét em xinh xắn, dễ thương, nhanh nhẹn, biết nấu ăn. Công việc tuy lương không bằng anh nhưng cũng ổn định, tử tế, nhiều người mong như em còn chả được.

Xung quanh em cũng có nhiều vệ tinh tán tỉnh lắm, nhưng không hiểu sao em lại chỉ yêu mỗi anh. Bố mẹ em ở nhà đã nghỉ hưu, nhà không giàu có nhưng đàng hoàng, đủ sống. Em không hiểu mình kém cỏi ở điểm nào mà mẹ anh cứ liên tục chê em.

Chuyện chẳng có gì quá nghiêm trọng nếu tháng trước em không phát hiện mình có bầu hơn 4 tuần. Lúc ấy em sợ lắm vì chưa có ý định cưới, quan trọng là sợ bố mẹ anh không đồng ý cho cưới, không chấp nhận đứa cháu này.

Người yêu em động viên cứ yên tâm mọi chuyện anh khắc tự giải quyết. Em cũng gọi điện về nói chuyện với bố mẹ em, ông bà lo lắm, mẹ em cứ khóc mãi. Bà lo con gái như thế sẽ bị gia đình chồng hắt hủi, sợ nhất là họ không cưới cho: “Lúc ấy không biết chui mặt vào đâu”.

Anh về quê nói chuyện với gia đình, em trên này ăn ngủ không yên, cứ lo lắng mãi. Tới hôm anh lên em hỏi anh cứ ậm ừ ấp úng, hỏi mãi anh mới bảo:

- Bố mẹ anh không cấm nhưng ông bà bảo chửa trước rồi thì không cần cưới xin gì, cứ đăng ký rồi thế về ở với nhau.

Em nghe xong mắt đỏ hoe, nghĩ tủi thân, thương bố mẹ mình ở quê.

- Anh ơi, thật sự không còn cách khác sao? Một đám cưới nhỏ cũng đâu có tốn kém gì, làm vậy bố mẹ em sẽ suy nghĩ lắm, còn mặt mũi ông bà nữa.

- Anh biết chứ nhưng mẹ kiên quyết lắm. Em cứ nghe anh đi, họ nghĩ gì đâu có quan trọng, quan trọng là anh nghĩ gì và mình vẫn giữ được đứa bé. Làm theo anh đừng nói nhiều nữa mấy nay anh đau đầu lắm.

Em chỉ biết khóc thôi, không dám nói cho bố mẹ biết vì sợ ông bà buồn, suy nghĩ. Em cũng không dám nghĩ đến chuyện bỏ con… Mấy nay em mất ăn mất ngủ, sụt 4kg luôn rồi.

Chồng “bóc bánh trả tiền”, chụp ảnh nóng còn đưa là lời biện minh đáng sợ

Tai tôi như ù đi, nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi lại đầu dây bên kia rằng có phải gọi nhầm số rồi không?

Nhoắng cái mà tôi và chồng đã kết hôn được 6 năm rồi, chúng tôi có 1 con trai chung. Những năm đầu hôn nhân, cuộc sống khá vất vả nhưng từ khi sinh con trai đầu lòng, công việc của chồng tôi phất lên hẳn.

Anh không chỉ được thăng lên làm trưởng phòng mà còn có tiền mở cửa hàng thời trang nam, đến nay cũng có 2 chi nhánh trong thành phố rồi.

Đọc nhiều nhất

Tin mới

Mẹo tăng sức đề kháng trong mùa đông

Mẹo tăng sức đề kháng trong mùa đông

Để tăng cường sức đề kháng trong mùa đông, cần chế độ dinh dưỡng giàu vitamin, uống đủ nước ấm, tập thể dục đều đặn, giữ ấm cơ thể, ngủ đủ giấc...