Sau các cuộc khai quật, xác chết người cổ đại đã đi đâu?

Vốn dĩ con người có tâm lý sợ chết, tin rằng con người chết là hết, họ không muốn đối mặt với cái chết.

Vào thời Xuân Thu và Chiến Quốc, một trào lưu chôn cất đặc biệt bắt đầu nổi lên và ngày càng trở phổ biến.
Hầu hết các Hoàng đế hay những vị quan lớn trong triều đình bắt đầu xây dựng lăng mộ sau khi họ lên ngôi và chúng đã được xây dựng, sửa chữa tỉ mỉ cho đến khi qua đời.
Và những vị Hoàng đế, quan lớn đó sau khi chết cũng bắt đầu đặt vàng bạc châu báu vào lăng mộ, thi thể thì được ướp rất công phu, tỉ mỉ bởi họ cho rằng sau này nếu linh hồn người chết nhìn thấy thi thể thối rữa thì sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Sau cac cuoc khai quat, xac chet nguoi co dai da di dau?
 
Sau khi qua đời, xác chết được ngâm trong thủy ngân và những “lỗ” trên cơ thể được chặn lại bằng các khối ngọc bích để ngăn dòng dịch cơ thể chảy ra ngoài. Ngoài ra, người xưa còn chôn cất một số lượng lớn bảo vật, ngọc bội, vàng bạc châu báu cho người đã khuất.
Chính vì vậy, những nhóm trộm cắp đã bắt đầu nghĩ tới việc trộm cắp lăng mộ, bởi chỉ lấy được một vài đồ trang sức có giá trị thì họ sẽ có cuộc sống sung sướng cả đời.
Sau này, “ngành trộm mộ” bắt đầu trở thành một ngành công nghiệp, được truyền từ đời này sang đời khác.
Sau cac cuoc khai quat, xac chet nguoi co dai da di dau?-Hinh-2
 
Để tránh việc lăng mộ bị đánh cắp, các Hoàng đế thời xưa không chỉ thiết kế những lăng mộ với sự bảo mật tối tân mà còn nhiều lần giết những người thợ đã thiết kế, xây lăng mộ để bảo vệ sự an toàn cho lăng mộ. Nhưng sau đó người ta đã chứng minh rằng điều này chẳng có ích lợi gì, chỉ cần việc lựa chọn địa điểm không tốt, dễ phát hiện thì nguy cơ bị mất trộm về cơ bản là không thể tránh khỏi.
Các cuộc khai quật khảo cổ học ra đời
Sau cac cuoc khai quat, xac chet nguoi co dai da di dau?-Hinh-3
 
Mặc dù những ngôi mộ cổ này được cất giấu tương đối tốt, nhưng không ít trong số đó vẫn bị phá hủy bởi những kẻ trộm mộ.
Đúng với ý định ban đầu là bảo vệ các di tích văn hóa, các đơn vị khai quật khảo cổ học để bảo vệ các di tích văn hóa bắt đầu xuất hiện.
Mục đích ban đầu của khảo cổ học là bảo vệ những di tích văn hóa này khỏi bị xâm hại, để nhiều di tích văn hóa có thể được giới thiệu với nhiều người hơn chứ không phải để rơi vào tay các nhà sưu tập tư nhân.
Có hai hình thức khai quật khảo cổ học chính, thứ nhất là những ngôi mộ đã bị bọn trộm mộ phá hủy, mặc dù phần lớn đồ đạc bên trong đã bị đánh cắp, nhưng vẫn luôn còn sót lại một số thứ có giá trị.
Còn lại là lăng mộ mới được phát hiện thì các nhà khảo cổ học cũng cần phải vào cuộc để khai quật và bảo vệ nó.
Vậy câu hỏi đặt ra là ngoài những di vật văn hóa bên trong có thể khai quật, tu bổ rồi đưa vào viện bảo tàng thì xác ướp trong lăng rốt cuộc ở đâu?
Những xác chết được khai quật đã đi đâu?
Sau cac cuoc khai quat, xac chet nguoi co dai da di dau?-Hinh-4
 

Con ngựa thành Troy: Có thật hay huyền thoại?

Theo thần thoại cổ đại, “Con ngựa thành Troy” đã giúp những người Hy Lạp chiếm được thành phố Troy sau một thời gian bao vây.

Con ngua thanh Troy: Co that hay huyen thoai?

Thế nhưng, các nhà sử học hiện vẫn bất đồng về việc liệu con thú bằng gỗ khổng lồ nổi tiếng này có thật hay không.

Ngựa thành troy trong sử thi và kịch

Lịch sử Hy Lạp cổ đại ghi chép rằng, nhờ con ngựa thành Troy mà đoàn quân Hy Lạp vốn đang mệt mỏi vì chinh chiến dai dẳng vào được thành phố và cuối cùng giành thắng lợi. Truyền thuyết kể, con ngựa khổng lồ được chế tạo theo lệnh của Odysseus, người đã cùng với một số binh sĩ thiện chiến nấp trong nó để đánh lừa kẻ địch. Nhờ chiến công này, con ngựa gỗ mãi mãi bất tử trong các tác phẩm cổ điển. Nhưng nó có thực sự tồn tại?

Trong những năm gần đây, các nhà sử học đã đặt câu hỏi: Liệu màn phô trương cường điệu về con ngựa gỗ của người Hy Lạp có phải là một câu chuyện thần thoại để làm cho họ giống một đội quân thần thánh? Một số nhà cổ điển học thì cho rằng, quân đội Hy Lạp đã sử dụng một loại khí tài dùng trong bao vây đối phương - giống như một phiến gỗ phá thành - và những mô tả về con ngựa thành Troy chỉ mang tính ẩn dụ.

Tuy nhiên, cho dù con ngựa thành Troy có thực sự tồn tại hay không, vị trí của nó trong lịch sử không thể phủ nhận.

Có một văn bản đề cập đến con ngựa thành Troy trong thời cổ đại, đó là Aeneid của Virgil, một nhà thơ La Mã sống vào triều đại Augustus, ông đã viết sử thi này vào năm 29 trước Công nguyên. Trong câu chuyện của Virgil, một người lính Hy Lạp tên là Sinon giả vờ lạc ngũ để cho quân thành Troy bắt.

Hắn khai đã bị bỏ rơi trong khi quân Hy Lạp vội vã rút hết về nước. Trước khi rút đi, họ đã để lại một con ngựa làm vật hiến tế dâng cho thần Athena. Hắn còn nói thêm rằng, nếu mang được con ngựa gỗ, linh vật của nữ thần Athena, vào bên trong thì thành Troy sẽ bền vững mãi mãi. Vua Priam tin lời, ra lệnh cho quân và dân phá hẳn một đoạn tường để đưa ngựa gỗ khổng lồ vào thành.

Một tu sĩ  thành Troy, tên là Laocoön, nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Theo Aeneid , ông ta đã cố gắng cảnh báo lực lượng bảo vệ thành về mối nguy hiểm sắp xảy ra. Nhưng đã quá muộn - “con ngựa đã vào thành Troy”.

Trước Aeneid, một vở kịch có tên The Trojan Women của Euripides cũng đề cập đến “con ngựa thành Troy”.

Tác phẩm được viết lần đầu tiên vào năm 415 trước Công nguyên, có Poseidon - thần biển của người Hy Lạp - mở đầu cùng khán giả: “Từ ngôi nhà bên dưới núi Parnassus, Phocian Epeus, được hỗ trợ bởi tay nghề của Pallas, đã đóng một con ngựa gỗ đủ để che giấu trong bụng nó một toán quân tinh nhuệ.

Người và ngựa được đưa ra chiến trường đầy rẫy sự chết chóc. Trong những ngày tới, những người đàn ông sẽ kể về ‘con ngựa bằng gỗ’ với các chiến binh ẩn náu trong nó”.

Đọc nhiều nhất

Tin mới