Năm 1963, ông Chen Laoer ở thị trấn Jiacun, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc đã tìm thấy một chiếc bình Zun gỉ sét khi đào đất. Không hề biết đó là bảo vật quốc gia, ông bán nó như phế liệu với giá chỉ 30 NDT (hơn 100 nghìn đồng).Chiếc bình sau đó được phát hiện bởi một nhân viên bảo tàng và chuyển về Bảo tàng Thành phố Bảo Kê. Chiếc bình cao 38,5 cm, nặng 14,6 kg, được trang trí tinh xảo.Năm 1975, trong quá trình chuẩn bị triển lãm, một chuyên gia phát hiện bên trong bình có dòng chữ 122 ký tự ghi lại các sự kiện quan trọng dẫn đến sự thành lập nhà Chu, và có sự xuất hiện sớm nhất của cụm từ "Trung Quốc".Do tầm quan trọng lịch sử này, bình Zun đã được bảo hiểm với giá trị 30 triệu USD và trở thành bảo vật quốc gia không thể xuất khẩu.Chiếc bình được công nhận bảo vật không chỉ vì sự khéo léo tinh xảo mà còn vì giá trị lịch sử to lớn của nó.Trong một trường hợp tương tự, cô Khương là một lao công chăm chỉ với công việc dọn dẹp rác thải ven sông trong thành phố Kim Hoa, Trung Quốc. Một ngày năm 2000, trong quá trình làm việc, cô vô tình phát hiện một khối sắt lớn ở bờ sông. Cô quyết định mang nó đến trung tâm xử lý rác thải để bán.Tại trạm phế liệu, cô Khương đập nhỏ khối sắt để thuận tiện vận chuyển. Tuy nhiên, việc này đã làm lộ ra nhiều mảnh vỡ có dấu hiệu của bảo vật quốc gia. Cô đã bán những mảnh này cho một cửa hàng đồ cổ với giá rẻ.Sau đó, nhân viên cửa hàng nhận ra tính quý hiếm của những mảnh vỡ và cảnh báo cô về việc phá hủy di vật văn hóa.Họ liên hệ với cơ quan chức năng, và các nhà nghiên cứu đã xác định rằng những mảnh vỡ này là từ một món nhạc cụ bằng đồng cổ có tuổi đời hơn 3.000 năm, được biết đến với tên gọi "Vĩnh Trọng" từ thời Xuân Thu.Cục Di tích Văn hóa tỉnh Chiết Giang đã điều đội ngũ nhà nghiên cứu đến để trùng tu bảo vật.Cuối cùng, sau gần một tháng, nhờ công nghệ sửa chữa tiên tiến, 16 mảnh đồng phế liệu đã được ghép lại với nhau, từ đó đã giữ được cổ vật có giá trị lịch sử và văn hóa của quốc gia.Mời quý độc giả xem thêm video: Cận cảnh tăng T59 số hiệu 337 vừa được công bố Bảo vật Quốc gia.
Năm 1963, ông Chen Laoer ở thị trấn Jiacun, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc đã tìm thấy một chiếc bình Zun gỉ sét khi đào đất. Không hề biết đó là bảo vật quốc gia, ông bán nó như phế liệu với giá chỉ 30 NDT (hơn 100 nghìn đồng).
Chiếc bình sau đó được phát hiện bởi một nhân viên bảo tàng và chuyển về Bảo tàng Thành phố Bảo Kê. Chiếc bình cao 38,5 cm, nặng 14,6 kg, được trang trí tinh xảo.
Năm 1975, trong quá trình chuẩn bị triển lãm, một chuyên gia phát hiện bên trong bình có dòng chữ 122 ký tự ghi lại các sự kiện quan trọng dẫn đến sự thành lập nhà Chu, và có sự xuất hiện sớm nhất của cụm từ "Trung Quốc".
Do tầm quan trọng lịch sử này, bình Zun đã được bảo hiểm với giá trị 30 triệu USD và trở thành bảo vật quốc gia không thể xuất khẩu.
Chiếc bình được công nhận bảo vật không chỉ vì sự khéo léo tinh xảo mà còn vì giá trị lịch sử to lớn của nó.
Trong một trường hợp tương tự, cô Khương là một lao công chăm chỉ với công việc dọn dẹp rác thải ven sông trong thành phố Kim Hoa, Trung Quốc. Một ngày năm 2000, trong quá trình làm việc, cô vô tình phát hiện một khối sắt lớn ở bờ sông. Cô quyết định mang nó đến trung tâm xử lý rác thải để bán.
Tại trạm phế liệu, cô Khương đập nhỏ khối sắt để thuận tiện vận chuyển. Tuy nhiên, việc này đã làm lộ ra nhiều mảnh vỡ có dấu hiệu của bảo vật quốc gia. Cô đã bán những mảnh này cho một cửa hàng đồ cổ với giá rẻ.
Sau đó, nhân viên cửa hàng nhận ra tính quý hiếm của những mảnh vỡ và cảnh báo cô về việc phá hủy di vật văn hóa.
Họ liên hệ với cơ quan chức năng, và các nhà nghiên cứu đã xác định rằng những mảnh vỡ này là từ một món nhạc cụ bằng đồng cổ có tuổi đời hơn 3.000 năm, được biết đến với tên gọi "Vĩnh Trọng" từ thời Xuân Thu.
Cục Di tích Văn hóa tỉnh Chiết Giang đã điều đội ngũ nhà nghiên cứu đến để trùng tu bảo vật.
Cuối cùng, sau gần một tháng, nhờ công nghệ sửa chữa tiên tiến, 16 mảnh đồng phế liệu đã được ghép lại với nhau, từ đó đã giữ được cổ vật có giá trị lịch sử và văn hóa của quốc gia.
Mời quý độc giả xem thêm video: Cận cảnh tăng T59 số hiệu 337 vừa được công bố Bảo vật Quốc gia.