Chuyển vũ trường tránh kẻ si tình
Vẫn theo lời vũ nữ Thu (người viết đã nhắc đến trong các kỳ trước – PV), cô con gái nhà văn Lê Văn Trương kể lại, thì chính ngày hôm sau, Cẩm Nhung tâm sự với Thu rằng: "Em nghe mẹ nói mà nghẹn ngào. Em chỉ muốn ôm lấy mẹ và không rời bà nữa. Em biết mẹ thương em lắm. Mẹ không muốn cho em dấn thân vào chốn này. Nhất là khi nghe người ta kể đi làm cave (tức gái nhảy) thì phải ôm đàn ông hàng đêm, để cho họ mặc sức mà đưa, mà dìu, và thậm chí còn làm nhiều thứ nữa cho nên mẹ rất sợ...
|
Vẻ đẹp mê đắm của Cẩm Nhung lọt vào mắt xanh của trung tá nắm trong tay ngành quân vận của chế độ Ngô Đình Diệm. |
"Mẹ còn kể cho em nghe rằng, mẹ có một người quen cũng di cư từ Bắc vào rồi đêm đêm thổi nồi xôi, làm nhiều loại xôi truyền thống đất Bắc rất ngon, để sáng ngày gánh ra đặt ở góc đường gần trung tâm Sài Gòn mà bán. Với chỉ một gánh xôi đó thôi cũng đã đủ để nuôi cả nhà, chớ đừng nói là như chỉ với hai mẹ con em.
Và mẹ có quả quyết rằng, mẹ sẽ làm được hơn như thế nữa. Do đó, mẹ nhất quyết bảo em đến gần tết này thì phải nghỉ. Nếu không thì hằng đêm mẹ sẽ tới ngồi trước vũ trường chờ đón em về. Thu thấy như vậy có phải chết em không!".
Và cuộc trò chuyện tiếp theo giữa Cẩm Nhung và vũ nữ Thu đã hé lộ những điềm dữ báo trước đối với cuộc đời của cô gái mang danh hiệu “hoa khôi Bắc Kỳ” này. Trong một lần gặp gỡ, Thu kể câu chuyện này với người viết.
Vũ nữ Thu kể tiếp: Vào một đêm cuối tuần, bên trong cánh gà vũ trường, Cẩm Nhung vừa nói, vừa chỉ một người đàn ông tuổi trên dưới năm mươi, đang ngồi nhìn Cẩm Nhung say đắm từ chiếc bàn trong góc của vũ trường và nói: “Lão ta đó. Lão ta cỡ tuổi bố em nếu bố em còn sống. Và nghe nói là một sĩ quan cấp tá. Lão ta cứ nhất quyết đòi em ngày mai phải nghỉ làm để đi chơi với lão lên Đà Lạt một tuần, rồi khi về lão sẽ cho tiền em mua một căn nhà!”.
Khi ấy vũ nữ Thu lên tiếng: “Ai còn lạ gì viên trung tá làm chỉ huy phó ở ngành quân vận đó nữa! Lão ta từng si tình chị cách đây không lâu. Do chị không thích “sưu tầm đồ cổ” nên lão ta buông tha cho chị. Đặc biệt, là từ khi có sự xuất hiện của em.
Bây giờ, em đã nói thì chị cũng không giấu nữa. Chính lão ta hứa cho chị một cây vàng để chị gài bẫy dẫn em cùng đi Vũng Tàu hai ngày. Tất nhiên là khi ra tới ngoài đó rồi thì chị được cho tách ra để đi về còn em thì ở lại với lão!”.
Vũ nữ Thu đã nhớ lại từng chi tiết và kể cho tôi nghe: “Khi ấy, em có nói rõ hơn để cho Cẩm Nhung biết rõ về tay đàn ông cấp hàm trung tá đó. Lão ta là trung tá Thức mà tên đầy đủ là Trần Ngọc Thức. Lão ta chơi rất đẹp, chịu chi và sẵn sàng bao bất cứ bồ nhí nào chấp nhận làm của riêng cho lão. Chỉ có điều…”.
Những “bóng ma” chập chờn
Vũ nữ Thu bảo khi ấy, cô kể tới đó rồi thôi không nói tiếp. Thế nhưng, hoa khôi Bắc kỳ Cẩm Nhung cố hỏi thêm nên Thu đành phải nói ra: “Lão ta chơi thì rất được, rất sòng phẳng và hào hoa. Tuy nhiên, chỉ ngặt một nỗi, lão ta có một bà vợ thuộc hàng chị em của hoạn thư. Cho nên, gái nhảy ở các vũ trường tuy có mê tiền của lão, nhưng tất cả đều rùng mình khi nghĩ tới mụ vợ như chằn tinh, gấu ngựa của lão ta”.
Liên quan đến câu chuyện này, tài pán (người quản lý vũ nữ hay còn gọi cai gà - PV) Marie Sang có nói riêng với người viết: “Đúng là khi ấy viên trung tá Thức đã giương cung nhắm con mồi là Cẩm Nhung. Do đó, vừa hay tin ấy, tôi vội tìm cách nhắn riêng với Cẩm Nhung là nên tránh xa con người đó! Chính một lần Cẩm Nhung ngồi ăn phở ở đường hẻm bên hông Cinéma Casino Sài Gòn, thì Cẩm Nhung cũng tâm sự với tôi rằng nó sợ lão trung tá ấy vô cùng. Cho nên, Cẩm Nhung xin với tôi là cho nó qua làm ở Mỹ Phụng, nơi tôi đang làm cai gà để tránh mặt lão ta”.
Tài pán Marie Sang kể tiếp rằng: “Tuy nhiên, tôi bảo với nó rằng đã làm gái nhảy thì dẫu cho có đi bất cứ vũ trường nào thì cũng không làm sao tránh được những người như lão trung tá ấy. Đặc biệt, một khi trung tá Thức đã nhắm vào ai rồi thì dai như đỉa, đố con mồi nào thoát khỏi tay lão. Do đó, tốt nhất là em đừng tránh mà phải can đảm đối đầu. Em moi được lão ta bao nhiêu thì cứ moi. Bởi, lão ta có tiếng là hào phóng với gái. Đặc biệt là gái cỡ như em…
Khi ấy Cẩm Nhung đã rơm rớm nước mắt nói với tôi rằng nó đang muốn nghe theo lời mẹ và có dự tính sẽ chỉ làm thêm chừng một tháng nữa thôi, gần tết thì nó nghỉ việc luôn. Nó nói tiền nó dành dụm được cũng gần đủ mua một căn nhà nhỏ trong hẻm rồi”.
Tài pán Marie Sang còn chia sẻ riêng với người viết rằng: “Cả đời tôi đi làm vũ nữ, từ gái nhảy đơn thuần leo lên cai gà, lăn lóc bao nhiêu sương gió. Vậy mà tôi vẫn chưa có được một số tiền để mua căn chòi lá. Do đó, khi nghe Cẩm Nhung khoe là sắp đủ tiền để mua căn nhà nho nhỏ nên tôi rất mừng. Đồng thời, tôi có nhắn nhủ Cẩm Nhung là đã muốn nghỉ thì nên nghỉ liền, chớ đừng nấn ná nữa. Tuy nhiên, câu nói ấy tôi chưa kịp nói ra…”.
Tuy nhiên, sóng gió của Cẩm Nhung với lão trung tá Thức chưa dừng lại đó. Một thời gian sau, tại vũ trường Kim Sơn lại xuất hiện thêm một “đại gia” mới. Sự xuất hiện của “đại gia” mới này báo hiệu những sóng gió mới kéo đến với Cẩm Nhung.
Qua lời kể của tài pán Marie Sang, người viết được biết, vị “đại gia” mới xuất hiện thực chất là một doanh nhân tầm cỡ, rất có thế lực. Vị “đại gia” này nắm trong tay một khối tài sản kết xù. Số tài sản này được tạo dựng nhờ sản xuất dây kẽm gai. Đây là thứ vật liệu mà chính phủ thời ấy dùng để phục vụ cho chiến tranh.
Vị “đại gia” mà người viết vừa đề cập tới được gọi là lão Đại Lợi. Bề ngoài lão ta chỉ là một lái buôn giàu có, nhưng bên trong lại là một “đại gia” ăn chơi chính hiệu. Dư luận thời ấy kháo nhau rằng, mỗi khi đặt chân lên Sài Gòn và xuất hiện tại các vũ trường thì lão Đại Lợi là một “ngôi sao” sáng nhất.
Đáng chú ý, vì được ví là “đại gia” nên lão Đại Lợi chơi rất sộp và dữ dằn. So với trung tá nắm trong tay ngành quân vận của chế độ Ngô Đình Diệm là Trần Ngọc Thức thì vẫn còn thua xa.
Là một kẻ đang muốn “chiếm lấy” Cẩm Nhung nên khi thấy lão Đại Lợi xuất hiện tại vũ trường Kim Sơn, trung tá Thức đã đánh hơi được mối hiểm nguy tiềm tàng đối với mình. Đó là, lão Đại Lợi sẽ “hớt tay trên” Cẩm Nhung của trung tá Thức. Do đó, trung tá Thức tìm mọi cách để ngăn chặn hiểm họa ấy. Từ đây, một kế hoạch được vạch ra…
(Còn nữa...)