Chồng tôi từng có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm với một cô gái mở quán nhậu. Cô ấy nghỉ học sớm, nghe đâu vì chuyện gia đình. Rồi đi bán quán nhậu kiếm thêm tiền nuôi các em ăn học. Chồng tôi hay ghé quán và dần dần nảy sinh tình cảm với cô gái ấy. Ba mẹ anh biết được, tìm đủ mọi cách để chia rẽ hai người vì không môn đăng hộ đối. Chồng tôi từng có lần bỏ nhà đi cùng với cô ấy.
Rồi không hiểu sao hai người lại chia tay nhau. Cô ấy vào Sài Gòn làm việc. Chồng tôi cũng cực kì khó chịu khi nhắc đến người yêu cũ. Đến khi yêu tôi, anh đôi lúc vẫn hay nói về cô ấy bằng những từ ngữ miệt thị nặng nề.
Tôi là giáo viên mầm non. Khi yêu nhau tôi đã nhận dược sự đồng ý từ nhà anh. Ba mẹ anh còn hối thúc chúng tôi nhanh chóng tổ chức đám cưới dù lúc đó chúng tôi chỉ mới yêu nhau vài tháng. Tôi cũng khá bất ngờ khi thấy ba mẹ chồng quan tâm đến mình như vậy.
|
Tôi khá bất ngờ khi thấy bố mẹ chồng quan tâm đến mình như vậy. (Ảnh minh họa) |
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi khá êm thấm vì tôi là người hiểu chuyện. Ai cũng khen tôi tốt tính, hiền lành, biết nhẫn nhịn chồng. Chồng tôi tính khí chẳng biết đường nào mà lần. Có khi anh thương vợ lắm. Có khi anh lại nổi cáu lên mắng vợ không ra gì. Nhưng tôi hiểu tính anh nên cũng không trách anh. Cứ thấy anh hơi nhăn là tôi bỏ đi chỗ khác hoặc tìm việc gì đó làm để không phải đối mặt với anh nữa.
Và có lẽ tôi sẽ mãi mãi chẳng biết được bí mật của chồng nếu không nhờ một lần tôi đi họp phụ huynh cho cháu gái tôi.
Video: "Toàn cảnh" cách xử lý khi gặp lại người yêu cũ. Nguồn YouTube:
Cháu tôi năm nay học lớp 6. Nó vẫn hay về khoe rằng có một bạn mới chuyển từ Sài Gòn về. Bạn ấy hiền lắm, dễ thương lại học giỏi nữa. Tụi nó chơi với nhau rất thân. Kết thúc học kì một, anh chị tôi bận nên không đi họp phụ huynh được và nhờ tôi giúp.
Đến lớp, tôi giật sững người khi thấy một cô bé học trò giống y hệt chồng tôi. Nhìn cô bé liếng thoắng thu giấy mời phụ huynh mà tim tôi cứ đập liên hồi. Tiến lại gần, tôi hỏi: “Mẹ cháu tên gì? Cô thấy cháu quen quá”. Con bé đáp rất lễ phép: “Dạ, mẹ cháu tên Ngân, nhà cháu ở Sài Gòn mới chuyển về đây ạ. Mẹ cháu bị bệnh nên phải chuyển về ở với ông bà ngoại”. Tim tôi đập nhanh hơn, đúng là tên người yêu cũ của chồng tôi.
“Mẹ cháu bị bệnh gì? Bố cháu đâu mà mẹ con cháu phải ở nhà ngoại?” Con bé đáp lại: “Mẹ cháu bị ung thư. Mẹ nói bố cháu tên Quân nhưng bố đi làm xa, cháu chưa từng được gặp bố”.
Khi con bé trả lời câu đó, tôi gần như muốn ngã quỵ xuống. Đây đúng là con của chồng tôi rồi. Kết thúc buổi họp, tôi đề nghị được đưa con bé về. Tôi nói tôi là bạn của mẹ nó và muốn đến thăm mẹ nó. Con bé vui vẻ nhận lời.
Bước vào nhà, tôi ngạc nhiên tột độ xen lẫn đau lòng khi thấy người yêu cũ của chồng hốc hác, hai mắt thâm đen lại, trên đầu đội cái mũ len. Gặp rồi tôi lại lúng túng vì không biết phải bắt chuyện từ đâu. Nhìn con bé nhanh nhẹn lấy nước mời tôi uống rồi đi nấu cơm mà tôi xót xa quá.
Tôi nói dối là giáo viên của trường đến thăm chị ấy. Chị ấy gượng cười tiếp đón tôi. Ngồi nói chuyện được một lúc, tôi gửi lại chị ấy một số tiền đã đem theo với lý do phụ huynh góp tiền ủng hộ chị chữa bệnh, rồi đi về. Tâm trạng tôi rối như tơ vò. Tôi xót thương cho chị, xót thương cả cho mình. Ngày xưa ai đúng ai sai thì đã qua rồi, giờ nhìn chị như thế, không hiểu sao tôi lại đồng cảm muốn giúp đỡ chị mà không biết phải giúp thế nào. Tôi có nên để chồng nhận con và đưa cháu về chăm sóc không? Để cháu chăm mẹ bệnh thế này mà tội quá!