Tôi làm dâu nhà giàu mới được 2 tháng đã cảm thấy cuộc sống thật không thoải mái gì nếu không muốn nói là địa ngục. Thật sự vô cùng bí bách khi bị bà kiểm soát từng mối quan hệ. Bạn bè có tới nhà chơi cũng bị bà xúc phạm không nể nang gì.
Tôi sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình bình thường ở tỉnh lẻ, không giàu không nghèo. Nhưng bản thân tôi là đứa có năng lực, giỏi tiếng Anh, Nhật và biết chút ít tiếng Hàn. Chính vì thế, ngay từ năm 2 đại học, tôi đã làm thêm không ít việc và dư tiền gửi về cho bố mẹ.
Nói vậy để mọi người biết rằng, sau khi học xong 4 năm đại học và ra trường, mức lương của tôi đã cao tới thế nào. Trong khi bạn bè vẫn loay hoay thuê căn phòng nho nhỏ, tôi thuê hẳn 1 căn chung cư 1 phòng ngủ đầy đủ tiện nghi. Ngoài trang trải chi phí sinh hoạt cơ bản, 1 khoản đi du lịch và mua sắm, còn đâu tôi gửi cả cho bố mẹ.
Với khả năng đó, tôi dễ dàng gặp và làm quen với những chàng trai tài giỏi, mức lương ổn. Trong số vài người tán tỉnh, tôi có ấn tượng nhất với Lam. Một thời gian sau thì chúng tôi hẹn hò.
Càng hiểu thêm về Lam, tôi càng thấy anh rất thích hợp để lấy làm chồng. Anh hiền lành, thương yêu và chiều chuộng tôi hết mực. Đã thế, anh lại là con trai Hà Nội, có nhà, có xe rồi.
Yêu được hơn 1 năm, chúng tôi mới về ra mắt và sau đó 3 tháng đã quyết định kết hôn luôn. Nhớ lúc mới thông báo đám cưới, mọi người đều nói tôi số sướng, gia đình chồng giàu có, gia giáo.
Tôi mỉm cười hạnh phúc. Bởi thực sự tôi cũng nghĩ như vậy. Sau vài gặp mặt mẹ chồng, tôi chỉ nghĩ rằng tính bà cẩn thận, ưa sạch sẽ thôi chứ chẳng khó khăn gì.
Thế nhưng sau khi về chung sống, tôi phát điên với những hành động kiểm soát của bà. Đã thế, bà luôn tìm cách gây sự, mắng mỏ tôi. Tôi đi đâu, làm gì cũng bị bà bắt báo cáo như thể trẻ con lên 10 vậy.
|
Ảnh minh họa. |
Mỗi lúc 2 vợ chồng đi chơi, bà cũng liên tục giục về. Thậm chí, mẹ chồng còn kiếm cớ bị đau ốm để Lam sốt sắng phi về nhà.
Tuy nhiên, bà có làm gì thì tôi vẫn cố nhịn cho tới hôm vừa rồi…
Lan - bạn thân đại học của tôi có tiện đường ghé qua nhà trả đôi guốc với cái váy. Cũng lâu không gặp nhau nên tôi mời nó vào nhà ngồi. Phần vì nó chưa có cơ hội vào trong nhà chồng tôi bao giờ, phần nữa để bạn đứng cổng thế cũng không lịch sự cho lắm.
Tính con bé ấy vô tư, nó tháo giày, ngồi vào bàn liền ngó nghiêng xung quanh rồi xuýt xoa khen ngợi. Tôi thì đi lấy nước cho nó, vừa mang ra tới nơi thì mẹ chồng đã mở cửa phòng ra.
Rồi bà đưa mắt nhìn bạn tôi từ trên xuống dưới, lườm lườm bảo:
- Khách tới nhà thì phải lấy cốc giấy cho uống chứ. Lấy cốc của cả gia đình rồi lỡ lây bệnh thì sao?
Tôi choáng váng. Vừa lên tiếng giải thích thì mẹ chồng quay sang lườm:
- Còn con nữa, đã lấy chồng rồi thì lo chuyện nhà chồng đi, còn đàn đúm với bạn bè tối ngày. Giờ này khuya rồi vẫn còn rước bạn về nhà.
Lan bạn tôi ức quá nên lập tức đứng dậy xin ra về luôn. Tôi thì vừa ngại với bạn, vừa ấm ức lên đáp thẳng:
Con đi lấy chồng chứ không phải đi tù mà tuyệt giao quan hệ, không được đưa ai tới nhà. Còn nếu mẹ có tư tưởng đây nhà mẹ không phải nhà con thì con xin phép cho vợ chồng con ra ngoài sống riêng.
Thấy tôi dứt khoát và lạnh lùng, mẹ chồng vô cùng tức giận. Bà còn mắng nhưng tôi bỏ đi lên nhà. Tôi phải nghiêm túc nói chuyện với Lam thôi chứ sống như thế này thật sự bí bách không chịu nổi.