Mỗi lần ai hỏi đến 3 đứa con, tôi luôn tự hào hãnh diện kể về sự thành đạt của các con. Đứa nào cũng có nhà thành phố, xe hơi và công việc lương cao. Các cháu của tôi được đầu tư học ở những trường chất lượng, chi phí đắt đỏ.
Vào dịp giỗ bố, con cháu đều có mặt đông đủ và mời rất nhiều khách sang trọng, ô tô xếp một hàng dài quanh làng. Bà con hàng xóm cũng luôn dành cho các con của tôi những lời khen ngợi.
Vì muốn tôi được hưởng chọn vẹn tuổi già, tháng nào các con cũng chuyển khoản tiền cho tôi chi tiêu thoải mái. Con cả còn thuê một người giúp việc để chăm sóc tôi mỗi ngày.
Tết năm trước, các con bận công việc nên không thể về quê được. Thế nên, năm nay tôi đã gọi điện căn dặn từng con phải đưa cả gia đình về. Tôi cảm thấy người yếu, chẳng biết sống được năm nữa không. Nghe các con đồng ý sẽ về quê ăn Tết mà tôi vui lắm.
Tôi và chị giúp việc chuẩn bị làm nồi bánh chưng, một phần là để ăn, phần còn lại để ra Tết các con mang đi làm quà. Ở nhà đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi con cháu về nữa thôi.
Tối qua, các con lần lượt chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tổng cộng là 100 triệu. Sau đó là các cuộc điện thoại gọi đến, đứa thì nói bận trực Tết, không xin nghỉ được. Đứa thì bảo đã hẹn gặp gỡ đối tác nước ngoài vào Tết này nên không tiện về quê, đứa thì bận việc nhà chồng... Các con bảo tôi cứ rút tiền trong tài khoản mà tiêu, khi nào hết gọi điện sẽ chuyển tiếp. Tôi lớn tuổi rồi, biết dùng tiền vào việc gì mà các con gửi tiền nhiều thế.
Chị giúp việc gợi ý, nếu con cháu không về quê được, chị ấy sẽ đưa tôi ra phố đoàn tụ gia đình. Một ý tưởng rất hay, đơn giản thế mà tôi không nghĩ ra. Ngay lập tức tôi gọi điện cho con trai cả, nói là muốn ra thành phố ăn Tết với con cháu.
Không thấy con trai trả lời mà tôi nghe được tiếng nói của cháu vọng lại: "Bố ơi Tết này nhà mình đi du lịch những đâu vậy?". Con trai tôi vội "chữa cháy" bằng cách nói chỉ có con dâu và cháu đi du lịch, còn con phải đi trực Tết.
Vậy là 2 năm nay, các con không về quê ăn Tết bởi đang bận đi du lịch, chẳng ai còn nhớ ở quê đang có người mẹ ngóng trông. Có lẽ các con nghĩ chỉ cần biếu tiền cho mẹ là xong. Còn tôi chỉ muốn được sum vầy bên con cái trong những ngày Tết như những gia đình khác.
Suốt đêm tôi không thể nào ngủ được, cứ nghĩ về con cháu là nước mắt lại tràn ra. Tôi chỉ mong Tết này con cháu sum vầy bên mâm cơm nhưng không biết phải làm sao nữa?