Sự thật sau bữa cơm mẹ tôi chỉ gắp thức ăn cho vợ cũ, con riêng của bố

Mẹ lấy bố tôi, làm đời vợ thứ hai... Ngày vợ cũ ra Bắc, mẹ lo tươm tất. Bữa ăn, mẹ gắp thức ăn cho vợ cũ của bố, cho con của bố, bát mẹ sạch bong. Thi thoảng mẹ lau nước mắt.

Ngày tôi bảo mẹ tôi sẽ lấy vợ. Mẹ ừ, không buồn, không vui.
Cũng như những lần báo tin trước đây, như khi đỗ cấp ba, đại học cũng vậy. Mẹ cũng ừ thế. Nhưng đằng sau sự ừ tưởng đơn giản thế là bao tính toán, lo toan bắt đầu khởi lên.
Như khi đỗ cấp ba, mẹ dành dụm để mua cho tôi chiếc xe đạp để đạp đi đạp về mỗi sáng mỗi chiều. Con đường từ nhà đến trường hơn hai cây số. Tôi bảo với mẹ: “Có đoạn đường, xa gì, mẹ cứ để con đi bộ cho khỏe”. Mẹ chẳng nghe: “Ngày nắng thì không nói. Nhưng còn ngày mưa gió...”. Cái lí mẹ nói đến thế đành chịu.
Hoặc như ngày báo tin đỗ đại học, mẹ cũng ừ, chẳng hỏi thêm khoa tôi thi là khoa gì, trường tôi đỗ là trường nào. Tôi tủi thân muốn khóc, công sức bỏ ra nào có ít, cũng ôn luyện miệt mài, cũng phấn đấu. Rồi đêm ngủ, chợt thức giấc, nghe mẹ rì rầm bàn với bố nhận thêm đất sau nhà trồng rau muống, rau đay, rau ngót... Quây chuồng để nuôi thêm đàn gà, đàn vịt lấy thịt, lấy trứng vừa bán vừa gửi lên trường cho tôi ăn đồ ăn sạch.
Su that sau bua com me toi chi gap thuc an cho vo cu, con rieng cua bo
Tranh minh họa: Mẹ và con của Lê Phổ. 
Bán lứa lợn cũ đi mua thêm lứa lợn mới gối vào. Tiền bán lợn mẹ đưa tôi bảo lên trường cần gì thì sắm cho bằng bạn bằng bè. Tiền đi đường nhớ cất cẩn thận, để ở ngoài đủ tiền xe, tiền uống nước thôi... Lúc ấy tôi mới hiểu, muốn khóc mà nước mắt rủ nhau đi trốn đâu hết.
Lần này tôi báo lấy vợ. Mẹ tất tả đi sang hàng xóm hỏi đoàn đi nói chuyện mở đầu với nhà gái cần có ai đi cùng. Lễ ăn hỏi thường phải có những gì, bao nhiêu mâm, tiền đặt lễ là bao nhiêu? Rồi lễ cưới cỗ bàn ăn thường có món gì. Phải làm sao cho người làng, người xóm họ không khinh được. Ừ, cái không khinh được, cái sống cho ra người ấy mẹ thực hiện trong bao năm nay. Giờ nhớ lại mới thấy đời mẹ là những chuỗi khổ kéo dài nhưng mẹ chẳng bao giờ than vãn lấy một lời.
Mẹ lấy bố tôi là đời chồng thứ hai, chồng thứ nhất của mẹ hi sinh trong chiến tranh biên giới Tây Nam vào đầu năm 78. Đời chồng thứ nhất của mẹ chẳng có con cái gì, mẹ lấy bố tôi, bố tôi đã có một người vợ trước và một người con. Bố tôi và người vợ ấy vẫn yêu nhau, ngày ra tòa cả hai vẫn lai nhau đi, vẫn vào quán ăn cùng bữa cơm trưa, vẫn nói chuyện về ngày mai nếu bố tôi đồng ý vào Nam thì sẽ về lại với nhau.
Nhưng bố tôi chẳng bao giờ vào Nam, chẳng bao giờ bỏ được bà nội ở lại, bỏ được đất Bắc nơi chôn nhau cắt rốn. Cái ngày mai mà bố và người kia chờ chẳng bao giờ đến. Và phải mất đến mười năm nữa, những lá thư bay đi bay về nhiều lần thì cả hai mới quyết định đi thêm bước nữa lấy nơi nương tựa về già.
Người bố tôi lấy là mẹ tôi bây giờ. Trước khi cưới mẹ bảo bố lấy mẹ phải lo thêm nhà chồng cũ của mẹ, có công có việc thì về, coi anh em bên ấy như anh em mình, bố mẹ bên ấy như bố mẹ mình. Bố đồng ý, tôi có thêm ông bà, chú thím và các em đến giờ. Mỗi hè về chơi nhà ngoại là tôi sang thêm cả nhà nội bên kia chơi, họ cũng coi tôi như con cháu.
Còn về phần vợ cũ của bố mẹ bắt bố gửi tiền vào nuôi con. Bố ừ hữ nhưng để đấy, vì nhà nghèo quá, còn thêm tôi mới đẻ. Bao năm rồi mà mẹ vẫn nhớ như in lá thư người anh cùng cha khác mẹ của tôi gửi ra cho bố.
Bố Hùng thương!
Đã lâu con không nhận được thư của bố viết cho mẹ con, con và mẹ vẫn bình thường, bố có được khỏe không? Bố đã có em bé chưa sao không cho con với mẹ hay? Bố đã lấy vợ chưa mà sao không gửi thư cho mẹ và con? Từ nay đến hè con sẽ ra ngoài bắc thăm bố
Con Tuấn.
Mẹ không trách bố, chỉ thương anh Tuấn trong kia.
Ngày anh cùng mẹ ra Bắc nhận họ hàng mẹ gọi điện báo tôi bằng được phải về. Mẹ lo cơm canh tươm tất. Trong bữa ăn tôi thấy mẹ gắp thức ăn cho vợ cũ của bố, cho anh Tuấn, cho bố, cho tôi, còn bát mẹ cả bữa vẫn sạch bóng. Thi thoảng mẹ lại lau nước mắt.
Ăn gần xong mẹ nói: “Giờ chúng ta già hết rồi, chỉ mong hai cháu nhớ nhau để có anh có em. Với chị, em cũng xin lỗi chị, bao năm rồi mà anh ấy chẳng quan tâm được chị và cháu trong kia. Cũng tại nhà nghèo quá, em có cấm đoán gì, còn dành dụm bảo anh ấy gửi tiền, gửi thuốc men vào cho cháu.
Nhưng anh ấy cũng thương thằng cháu ngoài này. Biết xa mặt cách lòng đấy mà chẳng làm sao được chị ơi, nhiều lúc nghĩ mà em khóc...”. Không khí bữa ăn đột nhiêu chùng xuống, mọi người nhìn nhau len lén lau nước mắt.
Giờ tôi báo mẹ lấy vợ, tức là tôi sẽ có một tổ ấm thứ hai. Mẹ tất tả đi hỏi han, lo toan mọi thứ cho ngày vui của tôi được trọn vẹn. Xong, hai vợ chồng tôi về ở với mẹ được một thời gian ngắn lại đi. Mẹ không buồn, chỉ ừ, bảo có cháu đem về mẹ nuôi.
Rồi chúng tôi có con, mẹ có cháu. Nhưng nào gửi cháu về mẹ nuôi được, giờ vợ tôi cũng là mẹ, mẹ nào mà lỡ xa con. Thỉnh thoảng đưa cả nhà về, mẹ bế cháu ra chợ mua cho cháu hết cái này đến cái kia. Nhiều khi vợ tôi cáu bảo sao bà chiều cháu thế, nó đòi cái gì cũng được đâm hư. Mẹ ừ.
Nhưng tôi biết mẹ buồn, mẹ có mình tôi là con chứ nhiều nhặn gì. Cháu thì giờ mới là cháu đầu mẹ chẳng chiều cháu thì chiều ai. Đến ngày đi, mẹ gói cho nào trứng, nào thịt, nào rau. Mẹ nghĩ chúng tôi về phố là về miền đói kém, lừa lọc lắm. Khi mà ti vi đưa tin đầy rẫy thực phẩm bẩn, ôi thiu, nhiễm vô vàn thứ chất độc.
Vợ tôi có ý chẳng vừa lòng, thức ăn trên phố thiếu gì, chợ lại ở sát nhà, thích gì thì xuống mua. Nhưng tôi gạt đi, cho hết tất cả vào túi mang ra xe. Vì những thứ ấy không đơn giản là đồ ăn đồ uống nữa mà là tình cảm. Tôi mang tình cảm của mẹ đi. Cùng lời hứa sẽ về thăm bố mẹ sớm nhất có thể.
Mẹ nhìn theo bóng xe, chỉ ừ...

Sự thật phơi bày sau ngày cưới khiến tôi sốc nặng

Tôi đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Tại sao họ đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì nên tội mà phải nhận sự đối xử tàn nhẫn như thế này?

Tôi không phải là một cô gái xinh đẹp. Tuy không quá tự ti với ngoại hình của mình nhưng ngay từ thời thiếu nữ tôi đã biết nhan sắc của mình kém hơn các bạn. Khi những bạn đồng trang lứa khác luôn nhận được những món quà, những lời tán tỉnh, hâm mộ thì tôi luôn lẻ loi một mình. Đã từng rất buồn, rất tủi thân vì kém sắc, nhưng dần dần tôi nhận ra, nhan sắc không phải là tất cả. Chính vì thế tôi cố gắng học tập thật tốt, cố gắng phấn đấu tham gia năng nổ các hoạt động trường lớp.

Dành tin có bầu làm quà kỷ niệm 4 năm ngày cưới, không ngờ...

Bàng hoàng, đau đớn và sốc nặng là cảm giác của tôi từ đêm qua tới giờ.

Tôi và chồng quen nhau 4 năm, chính thức yêu nhau 6 tháng thì cưới. Chúng tôi làm cùng một công ty du lịch, cả 2 cùng có đam mê là chinh phục những miền đất mới. Ai cũng khen vợ chồng tôi đẹp đôi và hiểu nhau, chỉ cần nhìn vào Facebook, qua những bức ảnh chụp chung, bao nhiêu người sẽ phải trầm trồ và ngưỡng mộ cuộc sống đẹp như mộng của vợ chồng son chúng tôi.

Chồng tôi mất bố mẹ từ khi còn là sinh viên nên tôi rất thương anh, bố mẹ tôi cũng coi anh như con đẻ. Anh về nhà tôi ở rể gần 3 năm cũng vì chiều lòng vợ và nói là muốn có không khí ấm áp của gia đình.

Phó thác chuyện chọn người gửi gắm cả đời cho dì, cô gái nhận quả đắng

Nhiều lúc dọn xong bãi chiến trường Tuấn nôn ra đầy nhà, Loan lại bật khóc. Sao cô lại lấy Tuấn? Cuộc hôn nhân chóng vánh này phải chăng là sai lầm của cuộc đời cô?

Loan năm nay 27 tuổi, là một cô gái không quá xinh đẹp nên Loan luôn tự ti về ngoại hình của mình. Vẫn có một số chàng trai tán tỉnh Loan, nhưng cô luôn ôm tâm lí rằng: “Minh xấu xí như thế, làm gì có ai thật lòng yêu. Người ta chỉ đang trêu đùa mình thôi". Chính vì thế nên suốt 4 năm đi học đại học, rồi mấy năm ra trường đi làm, Loan vẫn lẻ bóng. Ông bà, bố mẹ rồi cô dì chú bác sổt ruột khi bằng tuổi Loan, con người ta có đứa đã học lớp 1 rồi nên suốt ngày giục giã Loan lấy chồng. Mẹ cô thì có một bài ca mãi:

- Mày không nhanh nhanh lấy chồng đi, tính làm bà cô nhà này sao?

- Vầng. Con tính làm bà cô đấy, thế nên mẹ đừng có mong con lấy chồng nữa.

- Mày còn bướng bỉnh cái nỗi gì. Cái Linh nó sắp đẻ đứa thứ ba rồi đấy. Mày thì đến người yêu cũng không thấy mặt mũi đứa nào.

- Cái Linh nó đẹp như thế, lấy chồng sớm là phải. Ai bảo mẹ đẻ con ra xấu xí làm gì, mẹ đẻ con đẹp một tí thì con cũng lấy chồng lâu rồi.

- Mày lại còn trách tao đẻ mày xấu nữa? Cái Hiền nó còn xấu gấp vạn mày, sao nó cũng vẫn lấy được chồng đấy thôi?

Khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý (Ảnh minh họa).
Khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý (Ảnh minh họa). 
Cãi nhau với mẹ vấn đế này luôn làm Loan thấy chán nản. Đứa bạn thân của cô khuyên:

- Thôi mày đừng có suốt ngày tự ti về vẻ ngoài của mình đi. Tuổi trẻ yêu nhau vì nhan sắc nên mày tự ti thì cũng coi như là có lí do. Nhưng giờ có tuổi rồi, đàn ông người ta lấy vợ cũng đâu hẳn vì sắc đẹp. Cùng lắm là mày kiếm người xấu xấu một tí nhưng tốt bụng, có chút điều kiện, thế là được.

Nghe cô bạn thân khuyên nhủ nhiều lần, Loan cũng quyết định nghĩ thoáng ra. Do đó, khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý. Dì Loan hỏi:

- Thế cháu thích kiểu đàn ông như nào? Dì có quen mấy mối cũng được lắm, công an, kĩ sư, ngân hàng,...đều có cả. Quan trong là cháu thôi!

- Dạ cháu thì thế nào cũng được, chỉ cần anh ấy hiền lành, tốt tính và chịu khó làm ăn thôi.

- Ừ, thế trước gì cứ làm mai cho cháu anh Kĩ sư công trình này nhé. Anh này tên Tuấn, 32 tuổi nhưng nhát gái nên đến giờ vẫn chưa lấy vợ. Công việc ổn định, lương cao, tính tình cũng tốt. Đặc biệt là anh này không biết uống rượu uống bia gì nên cháu cứ yên tâm. Thế cuối tuần này dì dẫn nó xuống cho hai đứa gặp nhau nhé!

Rồi Loan và Tuấn cũng gặp gỡ tìm hiểu nhau. Tuấn luôn thể hiện là người đàn ông mẫu mực, có phép tắc khiến Loan cảm thấy con người anh khá tốt. Đặc biệt, anh không bao giờ động đến rượu, dù có đến ăn cơm nhà Loan và bị mọi người trong nhà Loan ép uống nhưng anh nhất quyết không động đến giọt rượu nào. Tuy nhiên, vì anh khéo miệng nên mọi người trong nhà cũng bỏ qua, thậm chí còn mừng cho Loan vì Tuấn không biết rượu chè gì.

Sau 2 tháng tìm hiểu, Loan đồng ý lấy Tuấn với lí do tuổi của cả hai cũng không còn nhỏ, bố mẹ gia đình hai bên đã rất mong có cháu bế. Gia đình Loan mừng lắm, cuối cùng cũng tống khứ được quả bom nổ chậm đi.

Ngày cưới, Loan xúng xính váy áo cô dâu, còn Tuấn lịch lãm trong bộ vest chú rể. Bạn bè người thân đều chúc mừng cho hạnh phúc của Loan. Loan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng thoát khỏi nỗi khổ “ế”.

Ngày cưới là ngày trọng đại, thế nên chú rể không thể tránh khỏi việc bị chúc rượu, cho dù có khéo miệng đến đâu thì Tuấn cũng không thể từ chối. Ban đầu Tuấn còn trách hết sức có thể việc uống rượu, nhưng sau vài chén, anh bắt đầu quậy tưng bừng. Ai mời cũng uống. Loan và mọi người trong gia đình cô bất ngờ khi thấy Tuấn cứ chén này chén khác uống như nước lã. Càng uống, mặt Tuấn càng đỏ bừng, lời nói ra càng lúc càng mất kiểm soát, khóc khóc cười cười như tên bợm rượu. Thậm chí, anh còn cởi phăng giày tây, tất và cà vạt ra, đi chân đất. Nhìn bộ dạng anh như vậy, Loan sốc nặng. Cuối cùng, cô và mọi người phải dùng hết sức lực lôi anh vào phòng trong khóa cửa nhốt anh lại.

Những tưởng chỉ hôm đám cưới anh quá chén nên mới như vậy, nhưng cuộc sống của Loan sau đó luôn tràn ngập hình ảnh Tuấn bét rượu. Sau ngày cưới, Tuấn chẳng kiêng dè rượu chè như trước mà cứ có dịp là anh lại uống tới bến đến say khướt, còn không có dịp thì trong người lúc nào cũng hơi rượu bốc cao.

Nhiều lúc dọn xong bãi chiến trường Tuấn nôn ra đầy nhà, Loan lại bật khóc. Sao cô lại lấy Tuấn? Cuộc hôn nhân chóng vánh này phải chăng là sai lầm của cuộc đời cô?

Đọc nhiều nhất

Tin mới

Mẹo tăng sức đề kháng trong mùa đông

Mẹo tăng sức đề kháng trong mùa đông

Để tăng cường sức đề kháng trong mùa đông, cần chế độ dinh dưỡng giàu vitamin, uống đủ nước ấm, tập thể dục đều đặn, giữ ấm cơ thể, ngủ đủ giấc...