Ám ảnh phim "đen"
Liên quan đến vụ đâm mông hàng loạt phụ nữ ở Huế, chiều ngày 4/5/2015, Trần Hữu Phúc (SN 1991, ngụ TP.Huế; tỉnh Thừa Thiên – Huế) đã phải hầu tòa. Bị cáo đứng trước vành móng ngựa, dáng cao ráo trong chiếc sơ mi trắng, quần tây "đóng thùng" như một cậu học sinh cấp ba.
Theo cáo trạng, trong khoảng thời gian từ 23/9/2014 - 30/11/2014, Phúc đã đến Trường Đại học Khoa học Huế, Đại học Sư phạm Huế và một số nơi khác trên địa bàn thành phố sử dụng 1 thanh gỗ được vót nhọn chuẩn bị từ trước, vô cớ đâm vào vùng kín của 8 người phụ nữ. Theo kết luận giám định, có 5 nạn nhân bị thương, tổng tỉ lệ tổn hại sức khỏe là 11%. Bị cáo Phúc bị truy tố về tội "cố ý gây thương tích", đồng thời phạm vào 3 tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự là "dùng hung khí nguy hiểm", "phạm tội nhiều lần với nhiều người", "có tính chất côn đồ".
Tại phiên tòa, bị cáo khai, năm cuối đại học, một lần lên mạng vô tình bắt gặp một clip của Nhật về hành vi đâm mông phụ nữ. Những thước phim ấy cứ ám ảnh mãi, khiến bị cáo không thể tập trung học hành. Bị cáo xem một lần, rồi hai lần, rồi xem liên tục, ở trường, ở nhà, ở nơi làm việc, lúc nào thuận tiện đều kín đáo mở ra xem. Cho đến một lúc, bị cáo thấy xem cũng không còn cảm giác thỏa mãn được những bức bối trong lòng, muốn hành động theo "ma lực" của clip đen tối ấy. Tám nạn nhân mà bị cáo lựa chọn để ra tay, đều là những cô gái trẻ trung, cao ráo và xinh đẹp.
|
Bị cáo Trần Hữu Phúc gây ra hàng loạt vụ đâm vào vùng kín nữ sinh.
|
Sau khi thực hiện liên tiếp 3 vụ vào ngày 23/9,24/9,25/9, một tháng sau thủ phạm mới tiếp tục gây án. Giải thích với HĐXX về sự ngắt quãng này, Phúc trình bày, sau khi thấy báo chí đưa tin, biết hành động của mình gây ra sự hoang mang, lo lắng, phẫn nộ trong dư luận, bị cáo rất hối hận. "Bị cáo ý thức được việc làm của mình là sai trái, xấu xa, luôn luôn lo sợ vì biết rằng có một ngày bị cáo sẽ bị bắt nên muốn dừng lại, quyết tâm gạt bỏ những ám ảnh xấu từ bộ phim. Khoảng thời gian này, bị cáo hoàn tất thủ tục để đi du học ở Singapore. Lúc ra Hà Nội phỏng vấn xin visa, bị cáo mang theo hung khí từng gây án, dự định đến Hà Nội sẽ vứt bỏ, xem như một cách cắt đứt với quá khứ, để làm lại cuộc đời. Nhưng khi đứng trên cầu Long Biên, những ám ảnh cũ lại tràn về trong đầu bị cáo, dù ra đi với quyết tâm lớn, nhưng rồi bị cáo vẫn không thể ném thanh gỗ đó xuống sông được. Bị cáo lại mang hung khí trở vào Huế; tiếp tục gây án”, bị cáo khai.
Vị Hội thẩm nhân dân chất vấn: "Như vậy bị cáo đã biết sai, đã cố gắng đấu tranh, nhưng đã không thành công, nên mới có việc đứng trước vành móng ngựa như hôm nay. Tại sao bị cáo không kể về những ám ảnh của mình, để tìm sự giúp đõ?". "Chỉ vì không can đảm chia sẻ với người thân, nên bị cáo mới trượt dài trong tội lỗi cũ...".
Nếu bị cáo tìm đến người thân nhờ trợ giúp, thì đã không có ngày hôm nay", thủ phạm nói vẻ tiếc nuối.
"Vậy sau này khi bị cáo trở về với gia đình, với xã hội, bị cáo có chắc mình sẽ vượt qua những cám dỗ trước đây, hay lại tiếp tục trượt dài trong những tội lỗi cũ?".
Bị cáo cho biết, sau sai phạm lần này, đã thấm thía nên nhất quyết sẽ không tái phạm. "Mỗi lần mẹ bị cáo vào trại thăm, nhìn vẻ mặt đau khổ của mẹ, bị cáo biết mình sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm tương tự". Bị cáo bày tỏ, rất may mắn vì đã bị bắt sớm, nếu không bản thân đã lún sâu hơn vào tội lỗi, và có thể gây ra hậu quả nặng nề hơn. Bị cáo Phúc kể, những ngày đầu tạm giam, do những ám ảnh còn quá mạnh, khiến đầu óc lúc nào cũng quay cuồng, đau đớn. Nhiều lúc không chịu nổi, bị cáo đã phải đập đầu vào tường, để nỗi đau cơ thể lấn át những ám ảnh của lý trí. Nhờ cán bộ trong trại giam quan tâm, động viên, dần dần bị cáo bình tâm lại.
Đếm từng ngày trong trại
Bị cáo ân hận khi cho biết, ngày mình bị bắt, cũng chính là ngày bị cáo nhận được tin trúng tuyển đi du học. "Chỉ vì sự sai lầm của mình, mà bị cáo mất hết tương lai, làm khổ gia đình, khiến mẹ và các chị em phải xấu hổ, bị cáo buồn và hối hận lắm", hung thủ kể bằng giọng bùi ngùi, đầy ân hận. "Ngay ngày ngồi trong bốn bức tường kín, bị cáo cứ nghĩ mãi về hành động sai trái, lệch lạc của mình. Dẫu ân hận, nhưng bị cáo cũng đã gây tổn hại cho các nạn nhân, gây đau lòng cho người thân, còn tương lai sự nghiệp của bản thân phải dang dở. Từ bài học của bản thân, bị cáo khuyên những người trẻ, không nên tiếp xúc với những phim ảnh đồi trụy", bị cáo từng gây ra nỗi hoang mang trong dư luận đưa ra lời khuyên.
Được nói lời sau cùng trước khi HĐXX vào nghị án, bị cáo thêm lần nữa bày tỏ sự ân hận của mình. "Bị cáo ân hận lắm rồi, nên mong pháp luật khoan hồng để bị cáo sớm trở về với cuộc sống, làm một người công dân tốt, tiếp tục thực hiện những ước mơ, hoài bão của mình đang dang dở, dù sẽ rất khó khăn. Dù các bị hại không đến phiên tòa, mẹ của bị cáo cũng không đến đây, nhưng bị cáo vẫn muốn gửi lời xin lỗi đến các bị hại, vì đã làm tổn thương họ. Bị cáo cũng xin lỗi mẹ, vì đã làm bà đau lòng, khi chưa kịp đền đáp công ơn nuôi dưỡng. Bị cáo mong HĐXX xem xét lại, để bị cáo được nhận lại chiếc xe máy. Vì đây là tài sản mà bị cáo đã phải khổ cực kiếm tiền, dành dụm từ thời còn đi học, mới mua được. Trong phút “hứng khởi” bị cáo còn xin hội đồng xét xử, cho thời gian để được đọc 4 câu thơ, lấy từ trong kinh sách, nhờ nó mà bị cáo đã hồi tâm chuyển ý , quyết tâm thay đổi để làm người tốt.
Giờ nghị án, bị cáo ngồi chơ vơ ở chiếc ghế kê sát bức tường, ánh mắt dõi ra khoảng sân tòa đầy nắng, như trông ngóng, như chờ mong, dù đã biết trước kết quả. Phúc giải thích, ngày hôm nay người thân không đến dự khán được, vì ai cũng bận. Người chị gái thì đang mang bầu, lại phải chăm con nhỏ, người em trai bận đi học, còn mẹ không biết đi xe, nên không thể đến tòa. Dù đưa ra những lý do thỏa đáng, nhưng bị cáo vẫn không giấu được đôi mắt đượm buồn. "Vậy là em ngồi trong trại được 5 tháng 5 ngày rồi. Không biết còn phải ngồi thêm bao lâu nữa?", Phúc nói bâng quơ.
Sau khi gây án, mối tình đẹp của Phúc cũng đi vào ngõ cụt, dù hai bên gia đình đã qua lại tính chuyện cưới xin. "Lúc đầu vì không phải người thân, nên bạn em không vào thăm được. Nhưng thời gian sau cũng không xuất hiện. Em gây tội như vậy, chắc cô ấy thấy xấu hổ lắm, ngay cả em giờ cũng thấy xấu hổ; huống chi cô ấy. Hiện giờ có lẽ cô ấy chưa tha thứ cho em, nhưng không biết sau này bạn em có chịu bỏ qua cho em không", Phúc bùi ngùi.
Kết thúc giờ nghị án , HĐXX tuyên phạt Phúc 1 năm 6 tháng tù. Trong 8 lần gây án, dù 7 lần bị cáo đi bộ, chỉ có lần cuối cùng mới sử dụng xe máy làm phương tiện đi gây án, nhưng theo luật, chiếc xe vẫn bị tịch thu sung công quỹ.
Rời phòng xét xử, không người thân chạy theo bên cạnh nhắn nhủ, động viên, bị cáo cúi mặt xuống đất cắm cúi đi, bước chân có vẻ nặng nề, buồn tủi. Bóng chàng trai lỗi lầm lững thững đổ dài dưới ánh nắng chiều.