Bi kịch đời tôi là quá thành đạt

Tôi sống trong tâm trạng giằng xé và đau khổ. Tôi của ngày hôm nay, thành đạt là do chồng hỗ trợ mà thành. Nhưng giờ bên chồng, cảm giác duy nhất của tôi chỉ là sự xấu hổ.

Tôi không biết đó có phải lỗi của mình hay không? Lẽ nào tất cả chỉ là tôi sai? Nếu anh chịu thay đổi thì mọi chuyện đâu tồi tệ đến vậy!
Trong mắt mọi người, tôi là người đàn bà sung sướng hơn ai hết. Bởi lẽ, tôi có một sự nghiệp thành công, có một người chồng yêu thương vợ hết mình, chăm chút, chiều chuộng, ủng hộ tôi trong công việc. Vậy mà, tôi vẫn không hài lòng, thậm chí giờ đây tôi còn muốn bỏ chồng.
Bi kich doi toi la qua thanh dat
Ai cũng nói tôi hạnh phúc và sung sướng, dù giờ đây tôi đang có bỏ chồng (Ảnh minh họa) 
Chục năm trước, khi chúng tôi bắt đầu kết hôn, lúc đó, cả hai chúng tôi đều trẻ và chẳng có gì trong tay. Thời điểm đó tôi áp lực ghê lắm. Tôi là niềm tự hào của bố mẹ, của gia đình, nhưng tôi lại lấy chồng khá sớm nên sự nghiệp còn chưa có gì. Tôi mang cái tâm trạng đầy hậm hực đó vào hôn nhân. Và chồng hiểu cho nỗi khổ tâm đó của tôi.
Anh quyết định không theo đuổi cái công việc mà anh yêu thích, đơn giản vì nó không kiếm ra tiền. Anh ra ngoài đi buôn, làm đủ mọi nghề để có tiền kiếm sống. Anh nhường cơ hội phấn đấu sự nghiệp lại cho tôi. Vậy là, tôi không phải lo cơm áo gạo tiền, tôi tiếp tục học lên, rồi xin vào công ty có tiếng để làm việc.
Những ngày đó, mọi khoản tiền đều do anh bươn trải mà có, tôi chỉ yên tâm theo đuổi giấc mơ của mình. Thậm chí ngay cả việc sinh con, anh cũng chiều tôi mà trì hoãn. Cho tới khi tôi sinh con xong, công việc quá bận rộn, anh cũng là người gánh hết mọi trách nhiệm chăm sóc con. Có những lần tôi đi công tác nước ngoài cả tháng, anh thay tôi làm cha, làm mẹ!
Thế rồi công việc của tôi cũng vững vàng lên, thu nhập ngoài mong đợi. Tôi giỏi giang và được đánh giá cao ở công ty. Sự nghiệp của tôi lên như diều gặp gió. Đi cùng với đó là sự thay đổi về ngoại hình, cách ăn mặc, phong cách. Dù sao, tôi cũng phải tạo ra sự cân xứng trong vị trí và đẳng cấp của mình.
Trong khi đó, chồng tôi vẫn là một người đàn ông thật thà, ăn mặc đơn giản, thậm chí nhiều khi nhìn còn quê mùa và lạc hậu. Anh vẫn mặc những bộ đồ hết sức bình thường, nếu chúng tôi đứng cạnh nhau, không một ai nghĩ hai chúng tôi là vợ chồng.
Tôi đã nhiều lần góp ý với chồng, nhưng anh chỉ cười hiền hiền: “Công việc của em cần hình thức, em ăn mặc như vậy là đương nhiên. Còn công việc của anh lao động chân tay, anh ăn mặc điều đà vừa không phù hợp để làm việc, vừa lố bịch. Hơn nữa, anh quen giản dị rồi”.
Cứ thế, vợ chồng tôi mỗi lúc một thêm có khoảng cách. Tôi chán cái cảnh mình trông như giám đốc còn chồng chẳng khác nào cửu vạn làm thuê. Mặc dù tôi biết rõ hơn ai hết, tôi có được ngày hôm nay là nhờ công chồng vun vén và hi sinh cho mình.
Bây giờ, trong lòng tôi luôn có cảm giác chán chồng. Tội lỗi hơn nữa là đôi khi tôi còn thấy coi thường anh ấy. Tôi thấy xấu hổ mỗi khi phải đi đâu đó cùng chồng vì sự chênh lệch của chúng tôi. Anh ấy vẫn vô tư như vậy, còn tôi thì suy nghĩ rất nhiều.
Tôi biết nếu ly hôn, tôi sẽ là tội đồ trong mắt mọi người. Ai cũng sẽ phải nguyền rủa kẻ ăn cháo đá bát như tôi. Nhưng nếu sống bên nhau mà không còn sự tôn trọng thì chính anh ấy mới là người thiệt thòi hơn nữa.
Tôi giằng xé không biết phải làm gì, ly hôn hay nhắm mắt sống vì cái ơn anh đã cho mình?

Các con à! Mẹ không phải là osin!

Mẹ thương con nhớ cháu, muốn tuổi già được sum vầy bên các con, nhưng đừng vì thế mà biến mẹ thành... osin!

Ngày mẹ lên sống cùng các con, bắt đầu là ngày mẹ con dâu có bầu. Con dâu nghén quá nên các con về đón mẹ lên để chăm sóc. Mẹ vui mừng lắm. Tuổi già rồi cả một đời chăm sóc các con còn không kể công thì đâu xá gì một vài việc cỏn con khi mà mẹ thực sự muốn được gần con, gần cháu. Nhưng cũng bắt đầu từ đấy, mẹ cảm thấy mình thật khó để "thích nghi".
Cac con a! Me khong phai la osin!
 Ảnh minh họa.

Thông gia "đại chiến" vì chồng tôi dan díu với góa phụ

Tôi và chồng vốn là hàng xóm của nhau. Gia đình chồng đến mua nhà cạnh nơi tôi ở khi tôi vừa tốt nghiệp đại học.

Lấy chồng gần sát nhà nên ai cũng bảo số tôi sướng, đi làm dâu nhà người nhưng chẳng khác gì chưa lập gia đình, tối ngày vẫn về tíu tít với bố mẹ đẻ. Ông bà có ốm đau gì cũng tiện bề chăm sóc, đêm hôm không quản ngại chạy đi chạy về.

Đừng làm cái bóng ghen tị và giận dữ

Nhìn bạn thăng tiến liên tiếp, còn mình thì vẫn là nhân viên bình thường như hồi mới vào, Lucia rất khó chịu, cô về than thở với bố.

Ann và Lucia học cùng trường đại học, sau khi tốt nghiệp cùng trúng tuyển vào một công ty kinh doanh hàng tiêu dùng lớn của thành phố. Chỉ sau ba tháng làm việc, nhờ thành tích vượt trội, Ann đã được làm trưởng nhóm rồi nửa năm sau giữ chức vụ trưởng bộ phận kinh doanh.
Dung lam cai bong ghen ti va gian du
Ảnh minh họa. 

Đọc nhiều nhất

Tin mới