Các dòng xe tăng hạng nhẹ M24, M41 từng rất được Quân đội Mỹ ưa chuộng trong và những năm đầu sau Chiến tranh Thế giới thứ 2. Thậm chí, M41 còn được sử trọng Quân đội Mỹ và nhiều nước khác sử dụng hàng chục năm sau đó. Tuy nhiên, các hậu duệ của chúng sau này đều không chiếm lĩnh được bất kỳ vị trí nào trong Quân đội Mỹ.Đầu tiên là thiết kế xe tăng hạng nhẹ được gọi là Expeditionary Tank - một thiết kế tham dự trong chương trình AGS của lục quân Mỹ nhằm phát triển một phương tiện chiến đấu đổ bộ đường không mạnh mẽ cho lính dù Mỹ.Nhà sản xuất General Dynamics đã đưa ra giải pháp hỏa lực mạnh, trọng lượng nhẹ, khả năng cơ động cao làm nền tảng cho loại tăng mới. Expeditionary Tank được phát triển từ năm 1982, khung thân xe đầu tiên hoàn thiện tháng 12/1983, lắp tháp pháo hoàn chỉnh giữa năm 1984.Điểm đặc biệt trên thiết kế xe tăng hạng nhẹ Expeditionary Tank là sử dụng tháp pháo nhỏ, không người lái, lắp pháo chính 105 mm nạp đạn tự động, tốc độ bắn khoảng 9 viên/phút. Tuy nhiên, thiết kế kiểu tháp pháo này được đánh giá là không ổn định khi bắn. Nó không có súng máy đồng trục làm giảm hiệu quả chiến đấu.Mặc dù được trang bị hệ thống điện tử rất tiên tiến nhưng Expeditionary Tank tỏ ra là một thiết kế không hiệu quả. Dự án đã bị hủy bỏ vào những năm 1990.M8 Buford cũng là một thiết kế khác tham dự chương trình AGS. Nó được dự định để thay thế xe tăng hạng nhẹ M551A1 Sheridan. Nguyên mẫu đầu tiên hoàn thành vào năm 1985.Thân xe tăng hạng nhẹ M8 sử dụng kết hợp nhôm và thép hàn có bổ sung thêm giáp titan hoặc giáp phản ứng nổ ở phía trước.M8 sử dụng pháo chính M68A1 105 mm nạp đạn tự động, tốc độ bắn 12 viên/phút. Điểm mạnh của M8 là nó sử dụng hệ thống điều khiển hỏa lực tương tự xe tăng chủ lực M1A2.M8 có đặc tính kỹ-chiến thuật rất mạnh ở khía cạnh xe tăng hạng nhẹ. Tuy nhiên, không rõ lý do tại sao chương trình này lại bị hủy bỏ vào năm 1996.Stingray là một thiết kế xe tăng hạng nhẹ khác do Mỹ phát triển vào năm 1985. Nhà sản xuất Cadillac tập trung vào khả năng cơ động cùng hỏa lực khá mạnh cho dòng xe tăng này.Khả năng bảo vệ tốt không phải là điểm mạnh của xe tăng này. Nó chỉ có thể chống được đạn xuyên giáp 14,5 mm. Nó sử dụng pháo chính L7A3 105 mm có hiệu suất tương đương pháo 105 mm sử dụng trên xe tăng chủ lực M1 Abrams.Mặc dù đặc tính kỹ-chiến thuật không quá nổi bật nhưng xe tăng hạng nhẹ Stingray lại đạt được thành công nhất định trên thị trường xuất khẩu. Quân đội Thái Lan đã đặt hàng 106 xe tăng này vào năm 1988.
Các dòng xe tăng hạng nhẹ M24, M41 từng rất được Quân đội Mỹ ưa chuộng trong và những năm đầu sau Chiến tranh Thế giới thứ 2. Thậm chí, M41 còn được sử trọng Quân đội Mỹ và nhiều nước khác sử dụng hàng chục năm sau đó. Tuy nhiên, các hậu duệ của chúng sau này đều không chiếm lĩnh được bất kỳ vị trí nào trong Quân đội Mỹ.
Đầu tiên là thiết kế xe tăng hạng nhẹ được gọi là Expeditionary Tank - một thiết kế tham dự trong chương trình AGS của lục quân Mỹ nhằm phát triển một phương tiện chiến đấu đổ bộ đường không mạnh mẽ cho lính dù Mỹ.
Nhà sản xuất General Dynamics đã đưa ra giải pháp hỏa lực mạnh, trọng lượng nhẹ, khả năng cơ động cao làm nền tảng cho loại tăng mới. Expeditionary Tank được phát triển từ năm 1982, khung thân xe đầu tiên hoàn thiện tháng 12/1983, lắp tháp pháo hoàn chỉnh giữa năm 1984.
Điểm đặc biệt trên thiết kế xe tăng hạng nhẹ Expeditionary Tank là sử dụng tháp pháo nhỏ, không người lái, lắp pháo chính 105 mm nạp đạn tự động, tốc độ bắn khoảng 9 viên/phút. Tuy nhiên, thiết kế kiểu tháp pháo này được đánh giá là không ổn định khi bắn. Nó không có súng máy đồng trục làm giảm hiệu quả chiến đấu.
Mặc dù được trang bị hệ thống điện tử rất tiên tiến nhưng Expeditionary Tank tỏ ra là một thiết kế không hiệu quả. Dự án đã bị hủy bỏ vào những năm 1990.
M8 Buford cũng là một thiết kế khác tham dự chương trình AGS. Nó được dự định để thay thế xe tăng hạng nhẹ M551A1 Sheridan. Nguyên mẫu đầu tiên hoàn thành vào năm 1985.
Thân xe tăng hạng nhẹ M8 sử dụng kết hợp nhôm và thép hàn có bổ sung thêm giáp titan hoặc giáp phản ứng nổ ở phía trước.
M8 sử dụng pháo chính M68A1 105 mm nạp đạn tự động, tốc độ bắn 12 viên/phút. Điểm mạnh của M8 là nó sử dụng hệ thống điều khiển hỏa lực tương tự xe tăng chủ lực M1A2.
M8 có đặc tính kỹ-chiến thuật rất mạnh ở khía cạnh xe tăng hạng nhẹ. Tuy nhiên, không rõ lý do tại sao chương trình này lại bị hủy bỏ vào năm 1996.
Stingray là một thiết kế xe tăng hạng nhẹ khác do Mỹ phát triển vào năm 1985. Nhà sản xuất Cadillac tập trung vào khả năng cơ động cùng hỏa lực khá mạnh cho dòng xe tăng này.
Khả năng bảo vệ tốt không phải là điểm mạnh của xe tăng này. Nó chỉ có thể chống được đạn xuyên giáp 14,5 mm. Nó sử dụng pháo chính L7A3 105 mm có hiệu suất tương đương pháo 105 mm sử dụng trên xe tăng chủ lực M1 Abrams.
Mặc dù đặc tính kỹ-chiến thuật không quá nổi bật nhưng xe tăng hạng nhẹ Stingray lại đạt được thành công nhất định trên thị trường xuất khẩu. Quân đội Thái Lan đã đặt hàng 106 xe tăng này vào năm 1988.