Ngoài máy bay ném bom H-6K, Trung Quốc còn triển khai 12 cường kích bom JH-7 tới gần biên giới Ấn Độ.Việc Trung Quốc và Ấn Độ tiếp tục âm thầm triển khai vũ khí hạng nặng tới sát khu vực tranh chấp cho thấy tình hình căng thẳng tại đây vẫn chưa giảm.Trong khi đó cả truyền thông Ấn Độ và Trung Quốc đều tuyên bố về các thỏa thuận rút quân.Tuy vậy việc Trung Quốc chuyển loại chiến đấu cơ lắm tai tiếng như JH-7 tới gần Ấn Độ khiến giới quan sát bất ngờ.Xian JH-7 là loại cường kích bom xương sống của Không quân và Hải quân Trung Quốc, tuy vậy loại chiến đấu cơ này đang có tỷ lệ tai nạn khá cao, thậm chí chúng còn bị đặt cho biệt danh là "quan tài bay" hay "cỗ máy tạo ra các góa phụ".Xian JH-7 (tên ký hiệu của NATO: “Flounder”) là máy bay tiêm kích bom “nội địa hóa” do Tập đoàn công nghiệp hàng không Tây An nghiên cứu phát triển.JH-7 là viết tắt của từ Jian Hong-7, trong đó “Jian” là chỉ máy bay tiêm kích, “Hong” là tên hiệu của máy bay ném bom.JH-7 còn có một phiên bản dành cho mục đích xuất khẩu là FBC-1 (Fighter/Bomber China-1) “Phi Báo” (Flying Leopard).Nhưng cho đến thời điểm hiện tại không có bất kỳ khách hàng quốc tế nào ngó ngàng tới FBC-1.Theo các thông tin khác nhau, quân đội Trung Quốc có 160-180 máy bay JH-7 và vẫn đang tiếp tục sản xuất.Các cơ cấu tham gia sản xuất loại máy bay này là Tập đoàn Công nghiệp máy bay Tây An và Viện thiết kế máy bay 602.Loạt máy bay JH-7 đầu tiên được biên chế vào giữa thập niên 1990 để thử nghiệm đánh giá và phiên bản cải tiến JH-7A bắt đầu hoạt động trong năm 2004.JH-7 có chiều dài 22,32m; sải cánh 12,7 m; chiều cao 6,57m; trọng lượng không tải 14.500 kg; trọng lượng cất cánh tối đa 28.475 kg.Loại máy bay tiêm kích bom này có khả năng tác chiến cả ngày lẫn đêm, trong mọi điều kiện thời tiết.Máy bay được trang bị 02 động cơ Xian WS9, lực đẩy 54 kN, đốt nhiên liệu lần hai là 91,2 kN mỗi chiếc; vận tốc cực đại 1.808 km/h trên độ cao 11.000 m; tốc độ tuần tra 903 km/h; tầm bay 3.650 km; bán kính chiến đấu 1.650 km); trần bay 15 km.JH-7 có thể mang được 6.500 kg vũ khí; được trang bị 01 pháo tự động hai nòng 23 mm GSh-23L, 300 viên đạn.Ngoài ra còn có tên lửa không đối không PL-5, tên lửa chống hạm YJ-8K và YJ-82K, tên lửa chống radar YJ-91 và được trang bị bom rơi tự do và điều khiển bằng laser.cTuy chất lượng thấp hơn nhiều so với đối thủ cùng loại của Nga và Mỹ nhưng JH-7 là máy bay đơn giản và nhẹ hơn so với máy bay cường kích Su-24 hay F-111, đồng thời rẻ hơn rất nhiều so với máy bay tiêm kích đa chức năng Su-30.JH-7 chính là đại diện tiêu biểu cho xu hướng vũ khí của Trung Quốc “hàng rẻ, số lượng nhiều để bù chất lượng”.
Ngoài máy bay ném bom H-6K, Trung Quốc còn triển khai 12 cường kích bom JH-7 tới gần biên giới Ấn Độ.
Việc Trung Quốc và Ấn Độ tiếp tục âm thầm triển khai vũ khí hạng nặng tới sát khu vực tranh chấp cho thấy tình hình căng thẳng tại đây vẫn chưa giảm.
Trong khi đó cả truyền thông Ấn Độ và Trung Quốc đều tuyên bố về các thỏa thuận rút quân.
Tuy vậy việc Trung Quốc chuyển loại chiến đấu cơ lắm tai tiếng như JH-7 tới gần Ấn Độ khiến giới quan sát bất ngờ.
Xian JH-7 là loại cường kích bom xương sống của Không quân và Hải quân Trung Quốc, tuy vậy loại chiến đấu cơ này đang có tỷ lệ tai nạn khá cao, thậm chí chúng còn bị đặt cho biệt danh là "quan tài bay" hay "cỗ máy tạo ra các góa phụ".
Xian JH-7 (tên ký hiệu của NATO: “Flounder”) là máy bay tiêm kích bom “nội địa hóa” do Tập đoàn công nghiệp hàng không Tây An nghiên cứu phát triển.
JH-7 là viết tắt của từ Jian Hong-7, trong đó “Jian” là chỉ máy bay tiêm kích, “Hong” là tên hiệu của máy bay ném bom.
JH-7 còn có một phiên bản dành cho mục đích xuất khẩu là FBC-1 (Fighter/Bomber China-1) “Phi Báo” (Flying Leopard).
Nhưng cho đến thời điểm hiện tại không có bất kỳ khách hàng quốc tế nào ngó ngàng tới FBC-1.
Theo các thông tin khác nhau, quân đội Trung Quốc có 160-180 máy bay JH-7 và vẫn đang tiếp tục sản xuất.
Các cơ cấu tham gia sản xuất loại máy bay này là Tập đoàn Công nghiệp máy bay Tây An và Viện thiết kế máy bay 602.
Loạt máy bay JH-7 đầu tiên được biên chế vào giữa thập niên 1990 để thử nghiệm đánh giá và phiên bản cải tiến JH-7A bắt đầu hoạt động trong năm 2004.
JH-7 có chiều dài 22,32m; sải cánh 12,7 m; chiều cao 6,57m; trọng lượng không tải 14.500 kg; trọng lượng cất cánh tối đa 28.475 kg.
Loại máy bay tiêm kích bom này có khả năng tác chiến cả ngày lẫn đêm, trong mọi điều kiện thời tiết.
Máy bay được trang bị 02 động cơ Xian WS9, lực đẩy 54 kN, đốt nhiên liệu lần hai là 91,2 kN mỗi chiếc; vận tốc cực đại 1.808 km/h trên độ cao 11.000 m; tốc độ tuần tra 903 km/h; tầm bay 3.650 km; bán kính chiến đấu 1.650 km); trần bay 15 km.
JH-7 có thể mang được 6.500 kg vũ khí; được trang bị 01 pháo tự động hai nòng 23 mm GSh-23L, 300 viên đạn.
Ngoài ra còn có tên lửa không đối không PL-5, tên lửa chống hạm YJ-8K và YJ-82K, tên lửa chống radar YJ-91 và được trang bị bom rơi tự do và điều khiển bằng laser.
cTuy chất lượng thấp hơn nhiều so với đối thủ cùng loại của Nga và Mỹ nhưng JH-7 là máy bay đơn giản và nhẹ hơn so với máy bay cường kích Su-24 hay F-111, đồng thời rẻ hơn rất nhiều so với máy bay tiêm kích đa chức năng Su-30.
JH-7 chính là đại diện tiêu biểu cho xu hướng vũ khí của Trung Quốc “hàng rẻ, số lượng nhiều để bù chất lượng”.