Nỗi ân hận muộn màng của gã chồng mãi không chịu lớn

Vết sẹo khá lớn ấy khiến mẹ luôn để tóc mái để che đi. Không chỉ bề ngoài mà còn để che đi quá khứ ít niềm vui, nhiều nỗi buồn.

Mẹ tôi rất thích hoa mẫu đơn trắng, tôi đã từng đọc ở đâu đó, người ta nói rằng mẫu đơn trắng là loài hoa biểu tượng cho những người phụ nữ cả đời luôn sống vì người khác, chẳng còn để chút yêu thương nào dành cho chính bản thân mình.

Mẹ tôi là một bà mẹ đơn thân. Một mình mẹ nuôi tôi từ khi mới lên 5 tuổi. Suốt gần 20 năm qua, người ta thấy mẹ luôn vui vẻ, yêu đời và tràn đầy năng lượng sống tích cực. Nhưng tất cả không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài của nó…

Mẹ và bố kết hôn khi mẹ đã ngoài 30 tuổi, thời đó 30 tuổi mà chưa có con cái cắp nách là đã đủ để bị từ làng trên xóm dưới nói ra nói vào chẳng ra cái gì rồi. Đằng này mẹ tôi còn chưa cả kết hôn.

Không phải vì mẹ tôi có khuyết điểm gì đâu, ngược lại là đằng khác. Bà đẹp lắm! Bà là hoa khôi của cả làng thời đó, đã vậy từ học vấn đến nết người đều chẳng chê được vào đâu. Lý do mẹ không lấy chồng thì có lẽ phần nhiều vì mẹ tôi luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với gia đình, với các em út còn nhỏ trong nhà.

Mẹ cứ miệt mài đi làm kiếm thêm thu nhập để có tiền lo cho các em ăn học, tuy rằng ông bà ngoại tôi không hề yêu cầu hay áp đặt gì nhưng mẹ luôn cảm thấy là chị cả trong nhà thì những việc đó đương nhiên phải gánh vác.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, khi mà các cậu các dì đã đâu vào đó rồi thì mẹ tôi đã thành bà cô “ế” mà hàng xóm cứ độc mồm độc miệng nói với nhau.

Năm 32 tuổi, duyên phận kỳ lạ bất ngờ đưa đường chỉ lối cho bố mẹ tôi tìm được nhau. Bố kém mẹ đến 6 tuổi, đây thật sự là khoảng cách tuổi tác không hề nhỏ. Bố mẹ tôi quen biết và tiến đến hôn nhân nhanh chóng đến nỗi không ai ngờ. Thật ra, với tính cách của mẹ tôi, việc quyết định chóng vánh như vậy không hề giống bà một chút nào. Đến mãi về sau này, trong một lần sang chơi nhà nội, bố tôi từng nói rằng bố cũng không biết rốt cuộc mẹ kết hôn với bố vì lý do gì.

Noi an han muon mang cua ga chong mai khong chiu lon

Nhà nội tôi phản đối cuộc hôn nhân này đến cùng. Bố tôi thuộc dạng công tử bột, mưa không đến mặt nắng chẳng đến đầu. Bố chưa bao giờ phải làm bất kỳ việc gì trong nhà, ngay cả chuyện học hành cũng được ông bà nội nuông chiều đến độ chỉ vừa học hết cấp 3 liền ở nhà trông coi việc kinh doanh cho gia đình.

Nói là trông coi thôi chứ bố tôi chỉ việc ngồi đó chỉ tay năm ngón. Mà chỉ mỗi việc chỉ đạo nhân công làm việc thôi bố tôi cũng làm không đến nơi đến chốn. Cứ hễ sểnh ra một cái là bố trốn biệt tăm đi chơi bời đàn đúm với đám trai làng. Ông bà nội biết vậy nhưng cũng chẳng bao giờ ý kiến gì, thậm chí còn cổ xuý cho bố tham ăn lười làm nữa cơ.

Bố và mẹ tôi thật sự là khác biệt như nước với lửa. Một người có trách nhiệm, một người vô tâm vô tính. Một người chăm chỉ tần tảo, một người quanh năm chỉ ăn chơi. Một người chín chắn đĩnh đạc, một người chỉ to xác chứ tâm hồn cứ mãi như đứa trẻ con…

Đám cưới không được sự ủng hộ của bậc trưởng bối thì luôn xuề xoà và đơn giản hết mức. Mẹ tôi cũng không đòi hỏi phải mâm nọ lễ kia, miễn sao đúng lễ nghĩa với người lớn, với gia tiên là được rồi.

Có lẽ vì lớn tuổi nên lấy nhau cả năm trời mẹ tôi vẫn không có tin vui, thế là nhà nội tôi lại càng có cớ để nói ra nói vào, thậm chí liên tục xui bố bỏ quách đi lấy vợ mới trẻ hơn, đẹp hơn cho xong. Được cái, bố chưa bao giờ thèm nghe những lời nói chẳng ra gì đó, bình thường bố cứ lờ đi, hôm nào tâm trạng không vui vẻ, bố sẽ quát cho mấy người lắm chuyện đó một trận.

Thế nhưng, cuối cùng thì bố mẹ tôi vẫn không thể ở được với nhau trọn đời. Mẹ là người yêu cầu ly hôn.

Đó là chuyện của hơn 20 năm trước, suốt thời gian lấy nhau, bố tôi vẫn giữ nguyên cái tính cách cậu ấm con nhà giàu của mình. Ngoại trừ những lúc ra trông hàng quán cho bà nội thì bố cứ lông bông suốt ngày. Bố đi chơi bất kể ngày đêm, chỉ cần có hội bạn bè gọi thì bố lập tức đứng phắt dậy đi luôn không cần biết chuyện gì hết.

Ngay cả khi mẹ mang thai tôi thì mọi chuyện cũng chẳng có gì thay đổi hết. Vì không được vừa ý nhà chồng nên mẹ tôi phải tự thân vận động làm mọi thứ, tiền của bố được ông bà nội cho không ít nhưng lòng tự trọng cao ngất khiến mẹ tôi chưa bao giờ tơ hào một đồng. Mặc dù là sản phụ lớn tuổi, bác sĩ yêu cầu nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng mẹ vẫn đi làm quần quật cho đến ngày lâm bồn. Mẹ tằn tiện từng chút một để chuẩn bị cho thời gian nghỉ sinh không thể làm ra kinh tế, còn bố thì ông bà cứ cho đồng nào liền nướng hết đồng đó vào mấy cái thú vui chơi vô thưởng vô phạt.

Bố tôi trẻ con đến nỗi không hề biết tâm sinh lý và những lưu tâm cho phụ nữ mang thai, nếu mẹ nhờ ông việc gì thì ông đều niệm câu thần chú quen thuộc “cứ để đấy lát anh làm”. Thế nhưng cái “lát” đấy của ông thì kéo dài đến bất tận. Mẹ là người chỉn chu nên nhờ một vài lần không được bà đều chủ động tự làm luôn cho xong việc.

Rồi ngày mẹ tôi sinh nở cũng chỉ khá khẩm hơn một chút khi bố tôi xuất hiện ở bệnh viện mỗi ngày mấy tiếng trong suốt 4 ngày phải nằm viện của mẹ. Có lẽ ấn tượng duy nhất của bố vào cái ngày thiêng liêng đó chỉ là một đứa trẻ xuất hiện mà thôi. Đứa trẻ ấy chẳng ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của ông vì chắc chắn là vợ ông sẽ lo hết rồi.

Năm đó, không biết vì sao mà kiến ba khoang “lộng hành” khắp nơi. Mẹ tôi ôm con nhỏ trong nhà thì thấy xuất hiện rất nhiều loài kiến này nên đã nói với bố lắp lưới mắt cáo và mua thêm sả về đuổi kiến. Đương nhiên, câu trả lời của bố vẫn là “để lát về anh làm”.

Đêm hôm đó, trong nhà không có màn lớn mà chỉ có chiếc màn chụp nhỏ cho em bé mà thôi, vậy là mẹ đã cẩn thận chụp màn cho tôi để tránh kiến ba khoang tấn công, còn mẹ thì nằm bên ngoài không có bất kỳ thứ gì che chắn.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, trán mẹ bỏng rát, vết thương khá lớn và rộp nước trầm trọng. Vết mổ sinh nở chưa lành cùng với vết bỏng sâu khiến mẹ sốt li bì mất một ngày. Mẹ mất sữa do cơn sốt, còn tôi thì bắt đầu quấy khóc.

Tôi không biết mẹ đã nghĩ gì trong giờ phút đó. Mẹ luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ vô cùng, vậy trong thời khắc yếu đuối nhất đó mẹ đã có cảm xúc như thế nào?

Hai ngày sau bố tôi đi chơi về nhà nhưng thay vì chào đón bố bằng hình ảnh của vợ con thì là ánh đèn vàng leo lét trong phòng ăn và đơn ly hôn trên bàn trong phòng khách.

Mẹ bế tôi về nhà ngoại, ông bà không hề thắc mắc điều gì cũng chẳng can ngăn hay khuyên nhủ. Họ biết con gái họ là người thế nào, mẹ sẽ âm thầm chịu đựng cho đến khi không thể chịu được nữa. Và một khi mẹ đã quyết định thì không gì có thể thay đổi được sự lựa chọn đó.

Bố tôi cho đến tận bây giờ đã có không ít lần tìm đủ mọi cách để níu kéo mẹ, ông thậm chí không hề đi bước nữa. Mẹ tôi cũng vậy. Họ trở thành những người bạn với nhau, chung tay nuôi dạy con cái nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ cơ hội lại quay lại như xưa.

Mẹ tôi là người lạc quan, ông trời phú cho bà nhan sắc hơn người và ở cái tuổi U60 bà vẫn trẻ đẹp đến khó tin. Thế nhưng bố tôi, người kém mẹ đến 6 tuổi thì giờ lại “xuống sắc” hơn mẹ rất nhiều. Tôi có duy nhất một lần hỏi mẹ vì sao lại quyết định bỏ bố, mẹ cười đến híp đôi mắt dài đẹp lại, vô thức giơ tay xoa nhẹ vết sẹo bỏng dài trên trán.

- Vì bố con mãi không chịu lớn lên.

Đi viện chăm mẹ chồng ốm... sốc khi bà gọi sang trả tiền công

Tôi sững sờ với lời mẹ nói. Chăm mẹ là trách nhiệm của các con, mẹ làm vậy khác gì coi tôi như người ngoài.

Tuy là con trai duy nhất trong gia đình, nhưng vừa cưới về bố mẹ đã cho ra ở riêng. Thời điểm đó vợ chồng tôi chưa có điều kiện, chỉ dám ở nhà thuê, bố mẹ hỗ trợ mỗi tháng 1 triệu, sau mua nhà ông bà nội cho 200 triệu chúng tôi biết ơn vô cùng. Mẹ chồng tôi nóng tính, thẳng tính, có gì nói đấy. Vì thế nhiều lần tôi làm mẹ phật ý khiến bà gọi vào "dạy dỗ". Mẹ khó tính nhưng thương con cái, có điều kiện chẳng tiếc gì con cháu cả. 

Làm con dâu hơn 10 năm, tôi luôn dành tình cảm với nhà chồng, coi đây như nhà mình chưa bao giờ phân biệt đối xử. Tôi lấy chồng xa, tất cả phải nhờ vào nhà chồng hết, tôi không muốn chồng khó xử hay cảm thấy mệt mỏi vì mẹ và vợ bất hoà. Thôi thì cứ lựa mà sống để mọi người vui vẻ, cãi nhau ai đúng ai sai cuối cùng chỉ làm hai bên căng thẳng chứ được gì.

Nhà nội chia tiền bán đất, chúng tôi tặng hết cho mẹ kế

Chúng tôi rất bất ngờ khi mẹ kế không chịu nhận tiền của anh em tôi.

Nghe người lớn kể lại, lúc tôi được sinh ra thì mẹ mất ngay trên bàn mổ. Sau đó hơn một năm thì bố tôi lấy mẹ kế. Bố tôi đi làm xa nhà, mẹ kế ở nhà chăm sóc hai anh em tôi khôn lớn.

Chồng đưa bạn gái về nhà ép vợ ly hôn, tôi nói câu làm anh cúi mặt

Thấy bộ dạng hí hửng của chồng, tôi không sốc mà rất thoải mái nhường chồng cho tình địch.

Lấy nhau được 8 năm, vợ chồng tôi không ít lần cãi vã chỉ vì những chuyện cỏn con. Ban đầu là chuyện chồng cấm vợ về quê ngoại nhưng lại liên tục bắt về quê nội. Yêu cầu vô lý ấy khiến tôi ấm ức, nhiều lần chống đối và bị anh cho bạt tai.

Tiếp đó là chuyện tiền bạc biếu bên nội bên ngoại không cân xứng rồi chuyện tôi ăn mặc sexy đi làm. Biết chồng không thích vợ ăn mặc lòe loẹt ra ngoài, tôi đã tiết chế nhiều. Nhưng ngay cả cái chân váy ngắn qua gối anh cũng không cho mặc thì tôi không tài nào chịu nổi.

Phụ nữ muốn làm đẹp cho mình đâu cần phải cho ai ngắm. Còn anh lúc nào cũng nghĩ tôi mặc đẹp để lên cơ quan có kẻ “đò đưa”. Thói ghen tuông vô lối của chồng và sự ki bo tính toán của anh với gia đình ngoại luôn là điều khiến vợ chồng tôi không thể gần gũi.

Chong dua ban gai ve nha ep vo ly hon, toi noi cau lam anh cui mat

8 năm thanh xuân bên chồng để rồi anh ruồng bỏ tôi phũ phàng. Ảnh minh họa: Nguồn 163

Sau khi sinh con, tiền bạc không dư dả. Anh bắt đầu càu nhàu mỗi lần tôi mua đồ hay biếu xén bố mẹ. Anh luôn miệng nói tôi phải trọn đạo làm dâu nhưng anh lại chưa từng trọn đạo làm rể. Mẹ tôi ốm, anh không biếu một xu nhưng mẹ anh ốm, anh bắt tôi lo từ A đến Z, từ tiền viện phí đến thuốc thang, ăn uống.

Đau lòng nhất là mỗi lần tôi sai cái gì, anh đều lôi bạn gái cũ của anh ra để so sánh. Rồi anh dọa nạt nếu tôi không biết điều, không sinh được con trai cho anh, anh sẽ đi lấy người khác để có cháu đích tôn cho mẹ anh bế. Những câu nói đó tôi đều nhịn. Nhưng sau này quá nhiều lần anh gây hấn lại cộng thêm việc rượu chè tối ngày, về nhà chỉ biết chỉ tay năm ngón, tôi bắt đầu phản kháng. Tôi làm ngược lại những việc anh thích. Tôi ăn mặc sexy đi làm, thường xuyên tụ tập bạn bè, cà phê với đồng nghiệp. Anh có thể đi chơi, ăn uống bia rượu say sưa nhưng khi tôi nói anh trông con để mình xả hơi một bữa thì anh chửi bới nói vợ hư hỏng.

Lần đó, vợ chồng cãi nhau to, anh dọa bỏ tôi rồi đi uống say và qua đêm với bạn gái cũ. Bị tôi phát hiện, anh hết đường chối cãi, thề thốt van xin tôi tha thứ. Những tưởng sau cú ngã đó, anh sẽ đứng dậy tử tế hơn nhưng không. Có được lần một thì lại tiếp tục có lần hai. Anh bắt đầu cặp kè với cô ta rồi chính cô ta là người gửi ảnh thân mật với anh đến trêu ngươi tôi. Cô ta còn khích tướng để tôi đến đánh ghen, bỏ chồng.

Khi đó, tôi thực sự cảm thấy bế tắc, chỉ muốn chấm dứt hôn nhân ngay lập tức nhưng nghĩ đến con, tôi lại cố kìm lòng, chấp nhận sống với chồng như cái bóng.

Ngày đi liên hoan công ty, có một anh đồng nghiệp đưa tôi và một chị bạn về nhà vì đêm đã khuya. Chị đồng nghiệp xuống trước còn tôi quá giang thêm một đoạn. Nhìn thấy vợ bước ra từ xe người đàn ông khác, anh lao vào đấm người ta tới tấp, không cần rõ trắng đen. Sau buổi đó, tôi không dám nói chuyện với anh đồng nghiệp kia.

Còn chồng tôi, anh lấy lý do vợ lăng nhăng nên liên tục đi đêm hôm, say sưa tối ngày. Về sau, khi bồ của anh có bầu, anh công khai đưa cô ta về nhà và yêu cầu tôi phải ly hôn. 8 năm hôn nhân, tôi bỏ tuổi trẻ, công sức và sinh con cho anh, nhưng anh chưa từng hiểu tôi. Tiền bạc anh cũng không kiếm ra, một mình tôi gồng gánh quá nhiều thứ. Anh đâu có hiểu được sự mệt nhọc của vợ.

“Tôi chấp nhận ra đi nhưng căn nhà này anh phải bán chia đôi, chiếc xe hơi kia là bố mẹ tôi cho, anh có sĩ diện thì để đó chứ đừng đòi chia tài sản. Cứ cho là anh thắng trong cuộc hôn nhân này nhưng người thắng chưa chắc vui bằng người thua cuộc. Chúc anh có gia đình mới hạnh phúc”, tôi thẳng thắn với anh một lần.

Nói rồi, tôi quay sang ả nhân tình của chồng “dặn dò”. “Cô lấy anh ta thì cố chăm sóc anh ta từng bữa ăn, giấc ngủ, phục vụ anh ta lúc say rượu, nhậu khuya. Rồi cô cũng sẽ thấm như tôi, cũng sẽ trở thành “mẹ sề” như tôi và khi đó hi vọng cô sẽ hiểu”.

Tôi và con ra khỏi nhà, chỉ mang theo chiếc vali quần áo. Có lẽ, chính chồng tôi cũng không ngờ vợ có thể dễ dàng buông tha cho anh như vậy. Bởi anh không thể hiểu rằng, đàn bà cả thanh xuân cố gắng vun đắp hạnh phúc gia đình nhưng nếu ngưỡng chịu đựng vượt quá giới hạn, họ chẳng còn bận tâm điều gì. Một khi phụ nữ quyết định buông bỏ thì chẳng ai có thể cứu vãn nổi.

Điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối sau cuộc hôn nhân 8 năm bên chồng có chăng chính là thanh xuân và niềm tin.

Độc giả Ngọc Anh (Hà Nội)

Đọc nhiều nhất

Tin mới