Ngày 28/8/1948, Nguyên soái Tăng- Thiết giáp Liên Xô, hai lần Anh hùng Liên Xô Pavel Semyonovich Rybalko qua đời. Nguyên soái qua đời tương đối sớm, ông mới 53 tuổi.Mặc dù ra đi khi còn trẻ, Pavel Rybalko đã thể hiện vai trò chính mà số phận đã dành cho ông trong Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, mãi mãi ghi tên ông vào đội ngũ các nhà lãnh đạo quân đội Liên Xô sáng chói và nổi tiếng trong các trận chiến của những năm chiến tranh khốc liệt.Vị nguyên soái tương lai người Ukraine sinh 1894, thời trẻ tuổi chỉ tốt nghiệp lớp 3, ông đã phải đi làm để giúp đỡ gia đình nghèo. Năm 1908, bắt đầu sự nghiệp của mình tại một nhà máy đường, sau đó trở thành một nhân viên tập sự, song song với việc này, ông học thêm kiến thức ở trường vào các ngày chủ nhật…Pavel Semyonovich Rybalko tham gia Chiến tranh Thế giới thứ 1, gia nhập Hồng quân từ 1917. Pavel Rybalko đã tham gia tích cực vào cuộc nội chiến, chiến đấu với quân của Denikin ở Kuban, quân của Wrangel ở Bắc Tavria và tham gia vào việc thanh lọc lãnh thổ Ukraine khỏi các băng đảng của Makhno.Ông tham gia chiến tranh Xô-Ba Lan 1919-1921, tham gia đột phá mặt trận Ba Lan gần Uman, trong các trận chiến với người Ba Lan gần Lvov và Zamosc. Trong những năm đó, ông đã nhiều lần vượt qua cái chết, trong đó có 1 lần suýt chết vì một tai nạn.Con ngựa của ông vấp phải một đường ray và ông rơi thẳng xuống từ trên lưng ngựa. Pavel Rybalko va vào đường ray mạnh đến nỗi dẫn đến một vết bầm tím rất nặng ở gan. Nỗi đau từ chấn thương này sẽ ám ảnh ông suốt phần đời còn lại và các bác sĩ thậm chí còn khuyên vị nguyên soái tương lai nên rời bỏ quân đội, nhưng ông đã thẳng thừng từ chối.Từ tháng 9/1925 đến tháng 7/1926, ông theo khóa học nâng cao dành cho chỉ huy cấp cao tại Học viện Quân sự mang tên M.V. Frunze. Sau khi hoàn thành chương trình học tại Học viện Quân sự Frunze năm 1934, ông được biệt phái vào Cục Tình báo của Bộ Tư lệnh Hồng quân và được cử làm cố vấn quân sự cho Trung Quốc.Tại đất nước này, ông ở lại đến tháng 12/1935, tham gia chiến đấu chống lại những người Duy Ngô Nhĩ nổi dậy ở tỉnh Tân Cương, Trung Quốc. Sau đó, sau khi bắt đầu Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, từ tháng 9/1941 đến tháng 5/1942, Pavel Rybalko là trưởng khoa tình báo của Trường Đặc nhiệm Cao cấp của Bộ Tổng tham mưu Hồng quân.Đồng thời, ông liên tục viết đơn tới chỉ huy cấp trên, yêu cầu xin ra ra mặt trận. Các bác sĩ về gan đã phản đối kịch liệt ý tưởng này. Thực tế là, đôi khi Rybalko bị ám ảnh bởi những cơn đau ghê ghớm vùng bụng, buộc ông khi di chuyển phải dùng gậy. Tuy nhiên, sự kiên trì của vị tướng này đã thành công, tháng 5/1942 ông được ra trận.Pavel Semyonovich trở thành phó tư lệnh tập đoàn quân (TĐQ) xe tăng 3, lúc đó đang trong quá trình hình thành. Và vào tháng 8/1942, Thiếu tướng Rybalko được giao quyền chỉ huy TĐQ xe tăng 5. Điều đáng chú ý là một bổ nhiệm như vậy đã làm cho nhiều người hoài nghi.Vào thời điểm đó, Pavel Rybalko không có kinh nghiệm thực tế trong việc chỉ huy các binh đoàn lớn như vậy, đặc biệt là thiết giáp. Chúng ta biết rằng, trong những năm đầu của cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, Hồng quân bị tổn thất nặng nề về cấp chỉ huy và đội ngũ tướng lĩnh, nên Pavel Semyonovich càng có cơ hội chứng tỏ mình ở vị trí chỉ huy cấp cao.Pavel Rybalko chỉ bắt đầu chiến đấu thực sự vào năm 1943. Vào tháng 1, TĐQ của ông, hoạt động như một phần của phương diện quân (PDQ) Voronezh, tham gia vào chiến dịch tấn công Ostrogozhsk-Rossosh, chiến dịch tấn công Kharkov và các hoạt động phòng thủ Kharkov.Chiến dịch tấn công Ostrogozhsk-Rossoshansk đã được thực hiện một cách xuất sắc và kết thúc bằng việc đánh bại TĐQ Hungary số 2, bộ phận chính của TĐQ Ý số 8, bao gồm ba sư đoàn Alpine, cũng như Quân đoàn xe tăng 24 của Đức. Trong cuộc tấn công, đến ngày 27/1/1943, quân đội Liên Xô đã tiêu diệt hoàn toàn 15 sư đoàn địch, 6 sư đoàn khác bị thiệt hại đáng kể.Riêng thiệt hại của quân Hungary và Ý đã lên tới khoảng 52 nghìn người thiệt mạng và 71 nghìn tù binh. Vì những thành công rực rỡ trong khuôn khổ hoạt động tấn công này, Pavel Rybalko đã được trao Huân chương Suvorov cấp I, đồng thời vào tháng Giêng, ông trở thành trung tướng.TĐQ xe tăng Cận vệ số 3 do ông chỉ huy đã phát huy hiệu quả to lớn trong trận Kursk. Cần lưu ý rằng khi thực hiện các chỉ thị của bộ chỉ huy PDQ, Pavel Semyonovich đã thể hiện tính độc lập và cứng rắn của mình, từ chối đưa xe tăng vào các thành phố cho đến khi nơi đây được các đơn vị bộ binh quét sạch.Bất chấp áp lực từ cấp trên, ông kiên trì giải thích: “Chúng tôi sẽ không vào Mtsensk hay Orel. Trên những con đường thành phố chật hẹp như thế này, Đức Quốc xã sẽ bắn xe tăng ở bất cứ vị trí nào chúng muốn, chúng tôi sẽ không có nơi nào để cơ động xe tăng”. Quan điểm này của Tư lệnh TĐQ xe tăng Cận vệ 3 hoàn toàn chính đáng.Nhờ Rybalko, Hồng Quân có thể giảm tổn thất đáng kể ở các đơn vị xe tăng, cũng như phát triển một chiến thuật tác chiến hoàn toàn mới khi sử dụng xe bọc thép đánh chiếm các đô thị. (còn nữa)
Ngày 28/8/1948, Nguyên soái Tăng- Thiết giáp Liên Xô, hai lần Anh hùng Liên Xô Pavel Semyonovich Rybalko qua đời. Nguyên soái qua đời tương đối sớm, ông mới 53 tuổi.
Mặc dù ra đi khi còn trẻ, Pavel Rybalko đã thể hiện vai trò chính mà số phận đã dành cho ông trong Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, mãi mãi ghi tên ông vào đội ngũ các nhà lãnh đạo quân đội Liên Xô sáng chói và nổi tiếng trong các trận chiến của những năm chiến tranh khốc liệt.
Vị nguyên soái tương lai người Ukraine sinh 1894, thời trẻ tuổi chỉ tốt nghiệp lớp 3, ông đã phải đi làm để giúp đỡ gia đình nghèo. Năm 1908, bắt đầu sự nghiệp của mình tại một nhà máy đường, sau đó trở thành một nhân viên tập sự, song song với việc này, ông học thêm kiến thức ở trường vào các ngày chủ nhật…
Pavel Semyonovich Rybalko tham gia Chiến tranh Thế giới thứ 1, gia nhập Hồng quân từ 1917. Pavel Rybalko đã tham gia tích cực vào cuộc nội chiến, chiến đấu với quân của Denikin ở Kuban, quân của Wrangel ở Bắc Tavria và tham gia vào việc thanh lọc lãnh thổ Ukraine khỏi các băng đảng của Makhno.
Ông tham gia chiến tranh Xô-Ba Lan 1919-1921, tham gia đột phá mặt trận Ba Lan gần Uman, trong các trận chiến với người Ba Lan gần Lvov và Zamosc. Trong những năm đó, ông đã nhiều lần vượt qua cái chết, trong đó có 1 lần suýt chết vì một tai nạn.
Con ngựa của ông vấp phải một đường ray và ông rơi thẳng xuống từ trên lưng ngựa. Pavel Rybalko va vào đường ray mạnh đến nỗi dẫn đến một vết bầm tím rất nặng ở gan. Nỗi đau từ chấn thương này sẽ ám ảnh ông suốt phần đời còn lại và các bác sĩ thậm chí còn khuyên vị nguyên soái tương lai nên rời bỏ quân đội, nhưng ông đã thẳng thừng từ chối.
Từ tháng 9/1925 đến tháng 7/1926, ông theo khóa học nâng cao dành cho chỉ huy cấp cao tại Học viện Quân sự mang tên M.V. Frunze. Sau khi hoàn thành chương trình học tại Học viện Quân sự Frunze năm 1934, ông được biệt phái vào Cục Tình báo của Bộ Tư lệnh Hồng quân và được cử làm cố vấn quân sự cho Trung Quốc.
Tại đất nước này, ông ở lại đến tháng 12/1935, tham gia chiến đấu chống lại những người Duy Ngô Nhĩ nổi dậy ở tỉnh Tân Cương, Trung Quốc. Sau đó, sau khi bắt đầu Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, từ tháng 9/1941 đến tháng 5/1942, Pavel Rybalko là trưởng khoa tình báo của Trường Đặc nhiệm Cao cấp của Bộ Tổng tham mưu Hồng quân.
Đồng thời, ông liên tục viết đơn tới chỉ huy cấp trên, yêu cầu xin ra ra mặt trận. Các bác sĩ về gan đã phản đối kịch liệt ý tưởng này. Thực tế là, đôi khi Rybalko bị ám ảnh bởi những cơn đau ghê ghớm vùng bụng, buộc ông khi di chuyển phải dùng gậy. Tuy nhiên, sự kiên trì của vị tướng này đã thành công, tháng 5/1942 ông được ra trận.
Pavel Semyonovich trở thành phó tư lệnh tập đoàn quân (TĐQ) xe tăng 3, lúc đó đang trong quá trình hình thành. Và vào tháng 8/1942, Thiếu tướng Rybalko được giao quyền chỉ huy TĐQ xe tăng 5. Điều đáng chú ý là một bổ nhiệm như vậy đã làm cho nhiều người hoài nghi.
Vào thời điểm đó, Pavel Rybalko không có kinh nghiệm thực tế trong việc chỉ huy các binh đoàn lớn như vậy, đặc biệt là thiết giáp. Chúng ta biết rằng, trong những năm đầu của cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, Hồng quân bị tổn thất nặng nề về cấp chỉ huy và đội ngũ tướng lĩnh, nên Pavel Semyonovich càng có cơ hội chứng tỏ mình ở vị trí chỉ huy cấp cao.
Pavel Rybalko chỉ bắt đầu chiến đấu thực sự vào năm 1943. Vào tháng 1, TĐQ của ông, hoạt động như một phần của phương diện quân (PDQ) Voronezh, tham gia vào chiến dịch tấn công Ostrogozhsk-Rossosh, chiến dịch tấn công Kharkov và các hoạt động phòng thủ Kharkov.
Chiến dịch tấn công Ostrogozhsk-Rossoshansk đã được thực hiện một cách xuất sắc và kết thúc bằng việc đánh bại TĐQ Hungary số 2, bộ phận chính của TĐQ Ý số 8, bao gồm ba sư đoàn Alpine, cũng như Quân đoàn xe tăng 24 của Đức. Trong cuộc tấn công, đến ngày 27/1/1943, quân đội Liên Xô đã tiêu diệt hoàn toàn 15 sư đoàn địch, 6 sư đoàn khác bị thiệt hại đáng kể.
Riêng thiệt hại của quân Hungary và Ý đã lên tới khoảng 52 nghìn người thiệt mạng và 71 nghìn tù binh. Vì những thành công rực rỡ trong khuôn khổ hoạt động tấn công này, Pavel Rybalko đã được trao Huân chương Suvorov cấp I, đồng thời vào tháng Giêng, ông trở thành trung tướng.
TĐQ xe tăng Cận vệ số 3 do ông chỉ huy đã phát huy hiệu quả to lớn trong trận Kursk. Cần lưu ý rằng khi thực hiện các chỉ thị của bộ chỉ huy PDQ, Pavel Semyonovich đã thể hiện tính độc lập và cứng rắn của mình, từ chối đưa xe tăng vào các thành phố cho đến khi nơi đây được các đơn vị bộ binh quét sạch.
Bất chấp áp lực từ cấp trên, ông kiên trì giải thích: “Chúng tôi sẽ không vào Mtsensk hay Orel. Trên những con đường thành phố chật hẹp như thế này, Đức Quốc xã sẽ bắn xe tăng ở bất cứ vị trí nào chúng muốn, chúng tôi sẽ không có nơi nào để cơ động xe tăng”. Quan điểm này của Tư lệnh TĐQ xe tăng Cận vệ 3 hoàn toàn chính đáng.
Nhờ Rybalko, Hồng Quân có thể giảm tổn thất đáng kể ở các đơn vị xe tăng, cũng như phát triển một chiến thuật tác chiến hoàn toàn mới khi sử dụng xe bọc thép đánh chiếm các đô thị. (còn nữa)