Lý do khiến Mannan dứt khoát khước từ một gương mặt dễ nhìn hơn vì ngay từ nhỏ ông không được học hành đến nơi và không biết làm gì để xoay sở cuộc sống gia đình nhỏ của mình ngoài hành khất.
Hơn nữa, người con gái 20 tuổi của Mannan cũng sắp lấy chồng nên ông càng cần có tiền để chuẩn bị lễ cưới.
Sinh ra trong một gia đình túng quẫn, ngay từ bé Mannan đã mắc chứng neurofibromatosis với các khối u có kích cỡ lớn trên mặt. Ông bị mọi người xa lánh vì vẻ bề ngoài kì dị và buộc phải nghỉ học khi còn sớm. Sau khi kết hôn, với dáng vẻ khổ sở, Mannan còn phải lo lắng thêm cho vợ cùng bốn người con. Trong đó có hai trai và hai gái.
Dù lang bạt khắp Ấn Độ để xin của bố thí nhưng mỗi ngày Mannan chỉ mang về được 5 bảng (khoảng 170.000 ngàn đồng). Nói về hoàn cảnh của mình, Mannan chua chát tâm sự: “Ngay từ nhỏ tôi đã quen với cảnh nghèo túng và sự xa lánh của mọi người.
Tôi đã học cách tồn tại trong sự bần hàn. Cụ thể, tôi không sử dụng bàn chải đánh răng mà chỉ sử dụng các ngón tay của mình để vệ sinh răng miệng.
Tôi không có nhà và sống tạm bợ trong những túp lều ở ven đường. Không phải tôi muốn ra vẻ nghèo khổ, thực sự là tôi không có tiền để ở trọ. Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy được an ủi là gia đình luôn đón nhận tôi với sự chân thành. Họ thường nói đùa rằng khuôn mặt tôi là sự sáng tạo của Thiên Chúa và chúng tôi không cần phải làm gì để thay đổi món quà này”.
Mannan từng đi khám và được biết đây là những khối u lành tính. Nó không phải ung thư và không ảnh hưởng nhiều đến tuổi thọ. Khoa học hiện đại có thể giúp ông bỏ những bướu thịt gớm ghiếc và tái tạo một số bộ phận để có được một diện mạo mới. Tuy nhiên, Mannan đã từ chối cơ hội để tiếp tục ăn xin.
Ông nói: “Tôi phải mua rất nhiều thứ: giường, tủ, nhẫn, đồng hồ,... Số tiền tôi kiếm được từ công việc ăn xin chỉ đủ lo cho gia đình nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi phải tiếp tục như thế này để giúp con gái mình".
Lý do khiến Mannan dứt khoát khước từ một gương mặt dễ nhìn hơn vì ngay từ nhỏ ông không được học hành đến nơi và không biết làm gì để xoay sở cuộc sống gia đình nhỏ của mình ngoài hành khất.
Hơn nữa, người con gái 20 tuổi của Mannan cũng sắp lấy chồng nên ông càng cần có tiền để chuẩn bị lễ cưới.
Sinh ra trong một gia đình túng quẫn, ngay từ bé Mannan đã mắc chứng neurofibromatosis với các khối u có kích cỡ lớn trên mặt.
Ông bị mọi người xa lánh vì vẻ bề ngoài kì dị và buộc phải nghỉ học khi còn sớm. Sau khi kết hôn, với dáng vẻ khổ sở, Mannan còn phải lo lắng thêm cho vợ cùng bốn người con. Trong đó có hai trai và hai gái.
Dù lang bạt khắp Ấn Độ để xin của bố thí nhưng mỗi ngày Mannan chỉ mang về được 5 bảng (khoảng 170.000 ngàn đồng).
Nói về hoàn cảnh của mình, Mannan chua chát tâm sự: “Ngay từ nhỏ tôi đã quen với cảnh nghèo túng và sự xa lánh của mọi người.
Tôi đã học cách tồn tại trong sự bần hàn. Cụ thể, tôi không sử dụng bàn chải đánh răng mà chỉ sử dụng các ngón tay của mình để vệ sinh răng miệng.
Tôi không có nhà và sống tạm bợ trong những túp lều ở ven đường. Không phải tôi muốn ra vẻ nghèo khổ, thực sự là tôi không có tiền để ở trọ.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy được an ủi là gia đình luôn đón nhận tôi với sự chân thành. Họ thường nói đùa rằng khuôn mặt tôi là sự sáng tạo của Thiên Chúa và chúng tôi không cần phải làm gì để thay đổi món quà này”.
Mannan từng đi khám và được biết đây là những khối u lành tính. Nó không phải ung thư và không ảnh hưởng nhiều đến tuổi thọ.
Khoa học hiện đại có thể giúp ông bỏ những bướu thịt gớm ghiếc và tái tạo một số bộ phận để có được một diện mạo mới. Tuy nhiên, Mannan đã từ chối cơ hội để tiếp tục ăn xin.
Ông nói: “Tôi phải mua rất nhiều thứ: giường, tủ, nhẫn, đồng hồ,... Số tiền tôi kiếm được từ công việc ăn xin chỉ đủ lo cho gia đình nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi phải tiếp tục như thế này để giúp con gái mình".