Những ai đã từng đến Tử Cấm Thành đều biết nơi đây có rất nhiều địa điểm không mở cửa với những người bên ngoài. Những thứ người ta có thể nhìn thấy đều đã được cải tạo. Còn những nơi không mở cửa mới chính là Tử Cấm Thành thực sự. Ở đó vẫn lưu giữ phong cách và diện mạo ban đầu của Tử Cấm Thành, chưa từng trải qua sửa chữa, lại cũng lưu giữ nhiều bí mật của hoàng cung.
Lãnh cung rút cuộc có thật hay không? Tử Cấm Thành (Bắc Kinh, Trung Quốc) hay Cố Cung (theo cách gọi hiện đại) nằm ngay giữa trung tâm TP Bắc Kinh. Nơi đây là ucng điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối đời nhà Thanh. Nhìn bên ngoài, Tử Cấm Thành là tòa cung điện nguy nga, tráng lệ, là nơi vua chúa sinh sống và điều hành thế sự đất nước.
Thế nhưng, phía bên trong Tử Cấm Thành cũng có rất nhiều bí ẩn, một trong số đó là những câu chuyện rùng rợn về lãnh cung. Trong các bộ phim cung đấu của Trung Quốc, lãnh cung được xem là nơi "xui xẻo" nhất. Những phi tần thất sủng hoặc phạm tội nhưng chưa đến mức xử tử thì sẽ bị đày vào lãnh cung. Trên phim là như vậy nhưng ở ngoài đời lãnh cung có thật sự là như thế không và lãnh cung nằm ở đâu trong Tử Cấm Thành?
Các học giả Trung Quốc đã rất nhiều lần đề cập đến vấn đề này. Hầu hết các học giả cho rằng lãnh cung không nằm ở một vị trí cố định. Lãnh cung không phải là tên gọi cung điện cụ thể mà chỉ là tên gọi chung nơi giam giữ các phi tần, cung nữ mắc tội nặng. Dưới thời Minh Hy Tông, thành phi Lý Thị bị giam ở lãnh cung nên khi đó, lãnh cung nằm ở gian phòng phía Tây Ngự Hoa Viên.
|
Ảnh minh họa. |
Song tới thời Quang Tự, Trân Phi lại bị giam vào lãnh cung ở phía Bắc thuộc Các Cảnh Kỳ. Ở trong Tử Cấm Thành, khi đã sa chân vào lãnh cung thì khó có thể làm thay đổi tình thế để được sủng ái thêm lần nữa. Những phi tần bị đày vào lãnh cung sẽ sống phần đời cô quạnh cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Lãnh cung dành cho đàn ông được gọi với cái tên khá mỹ miều "Cung Tiêu Diêu" - nghĩa là hạnh phúc và gắn liền với Hoàng đế sáng lập ra nhà Minh Chu Nguyên Chương. Vị hoàng đế này từng có tuổi thơ cơ cực do đó ghét người lười nhác. Ông quy định quần thần và dân chúng chỉ được nghỉ 3 ngày một năm là năm mới, đông chí và sinh nhật của ông.
Tất cả những người cờ bạc hoặc rỗi rãi dắt chó, cầm lồng chim đi dạo đều phải vào Lầu Tiêu Diêu, biến nơi hạnh phúc trở thành nơi những kẻ lười nhác phải chết đói. Lầu Tiêu Diêu vốn ở kinh đô cũ của triều Minh. Khi triều này dời về Bắc Kinh thì Cung Tiêu Diêu được xây dựng. Lúc này cung không dùng để giam cầm người dân lười nhác nữa mà trở thành nơi giam giữ phạm nhân và các thái giám.
Ngoài ra, trong Tử Cấm Thành còn có lãnh cung dành cho gái "quả phụ". Thông thường các vị hoàng đế Trung Quốc yểu mệnh do hoang dâm vô độ hoặc sức khỏe vốn yếu ớt lại gánh trọng trách giang sơn thì sau khi băng hà các cung tần mỹ nữ của họ vẫn "tồn kho" rất nhiều, đa phần là các cô gái trẻ.
Theo quy định của hoàng cung, cuộc đời sau này của họ chỉ có thể sống để thờ chồng không được lấy người mới dù mới 18, 20 tuổi. Vì vậy, sau khi hoàng đế mất, các phi tần cung nữ thường bị đẩy vào những cung cấm chỉ dành cho gái "quả phụ như Từ Ninh cung, Thọ Anh cung hoặc Thọ Khang cung.
Dưỡng Tâm ĐiệnDưỡng Tâm Điện được xây dựng bắt đầu vào năm Gia Tĩnh, triều đại nhà Minh. Từ phía bắc đến nam Dưỡng Tâm Điện dài khoảng 63m, từ đông sang tây rộng khoảng 80m, diện tích chiếm khoảng 5000m2. Dưỡng Tâm Điện không nằm ở trục chính giữa mà nằm ở phía tây của Tử Cấm Thành.
Trong Tử Cấm Thành có khoảng 9.000 gian phòng nhưng rất nhiều Hoàng đế vẫn thích sống ở Dưỡng Tâm Điện hơn cả. Triều nhà Thanh có tám vị Hoàng đế nối tiếp nhau sống ở Dưỡng Tâm Điện. Hầu hết các hoạt động cá nhân, nghỉ ngơi… của Hoàng đế đều diễn ra ở nơi đây.
Sở dĩ nơi ở của Hoàng đế được gọi là Dưỡng Tâm Điện mà không phải Dưỡng Thân Điện hay Dưỡng Sinh Điện là bởi vì cổ nhân cho rằng điều quan trọng nhất của dưỡng sinh, dưỡng thân là dưỡng tâm. “Dưỡng tâm” là ngọn nguồn của dưỡng sinh, là điều tối trọng yếu của bất kỳ ai, Hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Dưỡng Tâm Điện là nơi Hoàng đế thường lui tới, cũng là nơi Hoàng đế giải quyết việc lớn, phê duyệt tấu chương và nghỉ ngơi. Xem trên các bộ phim truyền hình, chúng ta có thể thấy Dưỡng Tâm Điện vàng son tráng lệ và rất có khí thế. Nhưng trên thực tế, trải qua sự gột rửa của thời gian, Dưỡng Tâm Điện cũng đã bị hư hại không ít. Mái nhà cũng không còn bền chắc nữa, tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm. Trước đây nó được mở cửa cho khách du lịch tham quan nhưng hiện tại thì đã đóng cửa, không cho người khác bước vào.
Trường Xuân CungCung điện này được xây dựng từ thời nhà Minh. Năm Vĩnh Lạc thứ 18 (1420), dưới triều Minh Thành Tổ Chu Lệ, cung điện này đã hoàn thành, tên là Trường Xuân Cung. Thời Khang Hy thứ 22 (1683) cung được trùng tu, sau đó nhiều lần có tu chỉnh. Vào thời nhà Minh, Trường Xuân Cung thường là do tần phi cư trú.
Sang thời nhà Thanh, cung thất này cũng dành cho hậu phi cư trú, nổi tiếng nhất là Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu của Thanh Cao Tông Càn Long Đế. Sau khi Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu qua đời, Càn Long Đế đem Trường Xuân cung thành nơi tưởng niệm của bà. Mãi đến thời Đồng Trị và Quang Tự, Từ An Hoàng thái hậu lẫn Từ Hi Hoàng thái hậu trong một thời gian dài đều ở đây
Trước đây, Trường Xuân Cung cũng mở cửa với thế giới bên ngoài, nhưng hiện tại đã đóng cửa để sửa chữa hoặc đóng cửa một số khu vực, không tiện cho người khác ra vào. Những ai đã xem các bộ phim truyền hình về thời nhà Thanh chắc hẳn cũng muốn đến Trường Xuân Cung để tận mắt chính kiến cung điện huyền thoại này. Nhưng hiện tại, người ta chỉ có thể đứng bên ngoài xem, không thể bước vào. Vẫn còn một số địa điểm khác, không rõ nguyên nhân bị đóng cửa dài hạn, ví dụ như Vũ Hoa Các, Quyện Cần Trai, Diên Khánh Điện… đều không mở cửa với bên ngoài.
Tử Cấm Thành được xây dựng từ năm 1406, trải qua 24 đời Hoàng đế. Đây là nơi tập trung quyền lực, triệu tập quần thần, nơi tiến hành các đại lễ, cũng là nơi sinh sống của Hoàng đế và các phi tần. Tường thành bao quanh quần thể dài hơn 3.000m, cao gần 10m. Một con sông đầy cá sấu và sâu 6m bao quanh tường thành, được cho là để bảo vệ an ninh, không người nào có thể xâm nhập hoặc trốn thoát khỏi cung cấm nếu không được phép. Xung quanh công trình này còn có rất nhiều bí mật, rất nhiều câu chuyện kỳ lạ mà người hiện đại nhất thời không thể lý giải.