Là chị nhưng tôi lại về làm dâu sau Duyên. Mẹ chồng tôi và Duyên từ trước đến nay khá thân nhau nên khi tôi về đã có cảm giác rất lạc lõng. Mẹ chồng tôi không phải là một người tâm lý nên không kết nối các con lại với nhau, hoặc có thể cả bà và Duyên đều không thích tôi nên họ vẫn thân thiết với nhau và coi tôi như một kẻ thừa thãi.
Nhiều lúc, mẹ chồng tôi rủ Duyên đi mua quần áo cùng bà trong khi có cả tôi ở nhà nhưng bà lại không rủ. Hay buổi tối đi làm về, ba mẹ con thường cùng nhau nấu cơm. Duyên và mẹ tôi vui vẻ nói cười, kể chuyện ngày hôm nay thế nào. Còn tôi cứ đứng trơ một góc, hễ tôi có chủ động hỏi han gì thì hai người đó cũng trả lời rất nhạt nhẽo. Mẹ chồng cũng thường xuyên quan tâm đến Duyên, hễ em có bị đau đầu bỏ ăn là bà lại bắt chồng Duyên đi mua phở, cháo cho vợ ăn. Còn tôi thì không bao giờ nhận được sự quan tâm ấy.
Mọi người bảo tôi nên chủ động làm thân với mẹ chồng và em dâu nhưng tôi không thích vậy. Thế nên càng ngày tôi càng sống khép kín hơn, ai làm gì thì làm, tôi cũng chỉ làm việc của tôi mà thôi. Cứ để tâm quá thì khắc tự chuốc vào lòng nhiều muộn phiền. Chính bởi vậy mà tôi chọn cách lơ đi mà sống. Sớm muộn rồi khi ổn định hơn, tôi và ông xã cũng tính đến chuyện ra ở riêng.
Hôm đó tôi đi làm về sớm hơn mọi ngày vì thấy hơi đau đầu. Vừa đi gần đến phòng khách, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ và Duyên đang nói xấu mình. Tiếng mẹ tôi lanh lảnh: "Nhiều khi mẹ khó chịu với nó, đi về mặt nó cứ hằm hằm, cấm bao giờ thấy cười nói, hỏi han ai trong nhà. Ăn xong lại chui lên phòng, như thế bảo sao khó ưa".
|
Hành động, lời nói của tôi rất nhẹ nhàng nhưng khiến mẹ chồng và em dâu phải ngại. (Ảnh minh họa) |
Tiếp lời mẹ, em dâu tôi cũng hùa vào: "Chắc chị ấy không thích, hôm trước con rủ chị ấy đi gội đầu chị ấy cũng không đi. Người cứ tẩm ngẩm tầm ngầm chả ai biết đâu mà lần mẹ nhỉ. Ít ra cũng nên nói chuyện với mọi người cho vui vẻ chứ. Lắm khi con với mẹ đang rôm rả, chị ấy xuất hiện một cái là mất cả tự nhiên luôn".
Tôi bực mình lắm khi nghe thấy cuộc hội thoại của hai người đó. Tính tôi vốn nóng nảy, đã định lao vào nói ba mặt một lời cho rõ ràng nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm thế chỉ thiệt thân, họ đã thành kiến với mình thì làm sao thay đổi được?
Cuối cùng, tôi chọn cách cư xử cao tay hơn. Tôi vẫn đi ngang qua phòng khách chào hỏi mọi người, thấy tôi cả hai đều giật mình, trợn mắt nhìn tôi đầy bối rối. Tôi nở một nụ cười nhẹ trên môi, cầm nắm cửa rồi bảo: "Mọi người nói chuyện nên đóng cửa lại cho riêng tư ạ, con không cố ý nghe trộm, chỉ vô tình thấy thôi. Không biết thì thôi chứ nghe thấy rồi thì tổn thương lắm".
Nói rồi tôi khẽ đóng cửa lại và đi lên phòng, vẫn kịp nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mẹ chồng và em dâu. Sau hôm đó, mọi người gặp tôi cứ ngại ngại, tôi thì vẫn bình thường, dẫu sao cũng đã quen với việc bị lạc lõng rồi.