Bắc ngang qua sông Gardon tại vùng Vers Pont du Gard phía Nam nước Pháp, cầu dẫn nước Pont du Gard (Cầu Gard) là một cầu ba tầng hết sức độc đáo do đế chế La Mã xây dựng từ thời cổ đại.Cay cầu này là một phần của hệ thống máng dẫn nước dài 50 km đưa nước từ sông Eure ở Uzès, gần Saint-Quentin-la-Poterie, đến thành phố La Mã Nemausus, nay là Nîmes.Cầu gồm 3 tầng với chiều dài 275 mét và độ cao tối đa 49 mét. Đây là cầu dẫn nước cao nhất trong số các công trình tương tự thời La Mã.Về thiết kế, độ mở của các nhịp cầu hai tầng đầu là tương tự nhau vì các trụ nhịp của hai tầng này được đặt trùng lên nhau. Độ mở của các nhịp thay đổi từ 24,52 mét cho các nhịp bắc qua sông và 19,50 mét cho các nhịp còn lại. Các nhịp hẹp nhất có độ mở 15,5 mét. Các nhịp của tầng trên cùng có độ mở không đổi là 4,8 mét.Hai tầng đầu và các trụ của tầng thứ ba của cầu dẫn nước Pont du Gard
được xây dựng bằng cùng một loại gạch đá dày nửa mét, dài 2 mét và cân nặng tới 6 tấn. Các phiến đá này được ghép chính xác với nhau bằng cách chạm trực tiếp tại nơi ghép.Các máng dẫn nước rộng 1,2 mét, cao 1,85 mét được xây từ các phiến đá xây dày 0,85 mét. Hệ thống này được bao bọc bởi các phiến đá lát dày 0,35 mét, rộng 1 mét và dài 3,65 mét.Cầu dẫn nước Pont du Gard cùng hệ thống máng dẫn nước dài 50 km là một công trình thể hiện trình độ thiết kế và thi công rất cao của người La Mã cổ đại.Do nguồn nước chỉ cao hơn các bể chứa của thành phố Nîmes 12 mét nên công trình dẫn nước phải được tính toán cực kì cẩn thận,cuối cùng nó được xây dựng với độ nghiêng đáng kinh ngạc là 34 cm/1 km chiều dài, trên địa hình uốn khúc qua nhiều ngọn núi thấp và thung lũng của vùng.Hệ thống này được xác định xây dựng trong khoảng từ năm 40 đến năm 60
SCN dựa trên những mảnh vỡ đồ gốm còn sót lại ở công trình, cộng với các dấu tích khác.Hệ thống đã vận chuyển khoảng 20.000 mét khối nước mỗi ngày cho thành phố trong khoảng vài thế kỉ. Đến khoảng thế kỉ 5 thì hệ thống dẫn nước, trong đó có cầu Pont du Gard không còn tác dụng và công trình bắt đầu bị hủy hoại do con người và thiên nhiên.Từ thế kỉ 19, công trình được nhìn nhận như một di tích lịch sử quan trọng của nước Pháp và bắt đầu được tu sửa vào các năm 1834, 1855-1857.UNESCO đã đưa cầu dẫn nước Pont du Gard vào danh sách Di sản văn hóa thế giới năm 1985.
Bắc ngang qua sông Gardon tại vùng Vers Pont du Gard phía Nam nước Pháp, cầu dẫn nước Pont du Gard (Cầu Gard) là một cầu ba tầng hết sức độc đáo do đế chế La Mã xây dựng từ thời cổ đại.
Cay cầu này là một phần của hệ thống máng dẫn nước dài 50 km đưa nước từ sông Eure ở Uzès, gần Saint-Quentin-la-Poterie, đến thành phố La Mã Nemausus, nay là Nîmes.
Cầu gồm 3 tầng với chiều dài 275 mét và độ cao tối đa 49 mét. Đây là cầu dẫn nước cao nhất trong số các công trình tương tự thời La Mã.
Về thiết kế, độ mở của các nhịp cầu hai tầng đầu là tương tự nhau vì các trụ nhịp của hai tầng này được đặt trùng lên nhau. Độ mở của các nhịp thay đổi từ 24,52 mét cho các nhịp bắc qua sông và 19,50 mét cho các nhịp còn lại. Các nhịp hẹp nhất có độ mở 15,5 mét. Các nhịp của tầng trên cùng có độ mở không đổi là 4,8 mét.
Hai tầng đầu và các trụ của tầng thứ ba của cầu dẫn nước Pont du Gard
được xây dựng bằng cùng một loại gạch đá dày nửa mét, dài 2 mét và cân nặng tới 6 tấn. Các phiến đá này được ghép chính xác với nhau bằng cách chạm trực tiếp tại nơi ghép.
Các máng dẫn nước rộng 1,2 mét, cao 1,85 mét được xây từ các phiến đá xây dày 0,85 mét. Hệ thống này được bao bọc bởi các phiến đá lát dày 0,35 mét, rộng 1 mét và dài 3,65 mét.
Cầu dẫn nước Pont du Gard cùng hệ thống máng dẫn nước dài 50 km là một công trình thể hiện trình độ thiết kế và thi công rất cao của người La Mã cổ đại.
Do nguồn nước chỉ cao hơn các bể chứa của thành phố Nîmes 12 mét nên công trình dẫn nước phải được tính toán cực kì cẩn thận,cuối cùng nó được xây dựng với độ nghiêng đáng kinh ngạc là 34 cm/1 km chiều dài, trên địa hình uốn khúc qua nhiều ngọn núi thấp và thung lũng của vùng.
Hệ thống này được xác định xây dựng trong khoảng từ năm 40 đến năm 60
SCN dựa trên những mảnh vỡ đồ gốm còn sót lại ở công trình, cộng với các dấu tích khác.
Hệ thống đã vận chuyển khoảng 20.000 mét khối nước mỗi ngày cho thành phố trong khoảng vài thế kỉ. Đến khoảng thế kỉ 5 thì hệ thống dẫn nước, trong đó có cầu Pont du Gard không còn tác dụng và công trình bắt đầu bị hủy hoại do con người và thiên nhiên.
Từ thế kỉ 19, công trình được nhìn nhận như một di tích lịch sử quan trọng của nước Pháp và bắt đầu được tu sửa vào các năm 1834, 1855-1857.
UNESCO đã đưa cầu dẫn nước Pont du Gard vào danh sách Di sản văn hóa thế giới năm 1985.