Giấc mơ lãng mạn 29.000 tiến sĩ năm 2020

Google News

Giáo dục Việt Nam ta lúc nào cũng chạy theo những con số! Nhưng đằng sau những con số đó là những giả định quá lạc quan.

- Trước đây, có chỉ tiêu đào tạo 20.000 tiến sĩ trong thời gian 2010-2020. Nay lại có thêm chỉ tiêu 29.000 tiến sĩ cho các đại học đến năm 2020. Giáo dục Việt Nam ta lúc nào cũng chạy theo những con số! Nhưng đằng sau những con số đó là những giả định quá lạc quan. Giả định quá lạc quan cũng có nghĩa là những chỉ tiêu đó có thể lại là một giấc mơ đầy lãng mạn.

Lượng: khó

Ngày 17/6/2010, Chính phủ phê duyệt Đề án "Đào tạo giảng viên có trình độ Tiến sĩ cho các trường ĐH-CĐ giai đoạn 2010-2020”. Đề án này có tổng kinh phí khoảng 700 triệu USD, trong đó khoảng 10.000 tiến sĩ sẽ được đào tạo ở nước ngoài, 3000 đào tạo trong nước. Tôi đã từng phát biểu rằng chỉ tiêu này rất khó thực hiện, vì cơ sở vật chất, vì số nghiên cứu sinh, và thậm chí kinh phí còn quá thấp.

Tháng 12/2011 vừa qua, Bộ GD&ĐT trình bày kế hoạch phát triển nguồn nhân lực mới về đào tạo giảng viên đại học. Theo kế hoạch này, VN sẽ đào tạo đủ 29.000 giảng viên là tiến sĩ ở các trường đại học vào năm 2020. Tôi nghĩ chỉ tiêu này càng khó thực hiện.

 

Ảnh Tiền Phong
Ảnh Tiền Phong



Trong cuốn sách “Chất lượng giáo dục đại học nhìn từ góc độ hội nhập”, tôi có trình bày thống kê cho thấy hiện nay con số giảng viên đại học có trình độ tiến sĩ còn thấp. Theo số liệu 2008, trong số 38,217 giảng viên đại học ở Việt Nam, 44% có bằng cử nhân, 40% thạc sĩ, và 15% (tức 5643 người) có bằng tiến sĩ. Để có 29.000 tiến sĩ đến năm 2020, các đại học VN phải có thêm 23.000 ngàn tiến sĩ.

Hai mươi ba ngàn tiến sĩ trong vòng 8 năm. Tức là mỗi năm phải đào tạo hay tuyển mộ gần 3000 tiến sĩ! Rất hiếm có nước đang phát triển nào có thể làm một bước nhảy vọt như thế. Ngay cả Thái Lan, hiện nay cũng chỉ có 14.000 tiến sĩ trong các đại học. Nếu như theo những gì Bộ GD&ĐT tin tưởng, thì 8 năm nữa, các đại học VN sẽ có nhiều giảng viên với trình độ tiến sĩ hơn Thái Lan!

Phẩm: càng khó hơn


Những nhận xét trên là về phần lượng, còn phần phẩm lại càng có nhiều điều đáng bàn hơn. Chắc chắn một số lớn tiến sĩ sẽ được đào tạo trong nước. Nhưng với tình trạng nghiên cứu khoa học còn nhiều bất cập và hạn chế hiện nay, vấn đề chất lượng là điều rất đáng quan tâm. Theo tôi, có 3 vấn đề lớn trong việc đào tạo tiến sĩ (hay nghiên cứu sinh nói chung) ở trong nước: đó là thiếu người hướng dẫn có kinh nghiệm, đề tài thiếu cái mới, thiếu chuẩn mực cho một luận án tiến sĩ. Vì những vấn đề như thế, các luận án tiến sĩ từ VN không được đánh giá cao.

Trong cuốn “Việt Nam từ năm 2011” (NXB Tri Thức 2011), GS Trần Văn Thọ viết và tôi rất đồng ý: “Những vấn đề lớn của Việt Nam là hiểu chưa đúng về chuẩn mực của luận án tiến sĩ nói riêng và trình độ của người được cấp bằng tiến sĩ nói chung, cơ chế đào tạo quá lỏng lẻo, tiêu chuẩn của giáo sư hướng dẫn không được quy định nghiêm túc, chưa xác lập được cơ chế đánh giá khách quan về luận án tiến sĩ và suy nghĩ sai về ý nghĩa của văn bằng này.” (Trang 286).

Đào tạo tiến sĩ một cách nghiêm chỉnh rất khó. Ngoài vấn đề ý tưởng nghiên cứu khoa học, cơ sở vật chất, đến thầy cô đều phải rất sẵn sàng. Tôi cũng có dịp đọc nhiều đề cương và luận án tiến sĩ y khoa trong nước, và cảm nhận chung là chưa thấy một đề cương hay luận án nào thật sự xứng đáng với 8 tiêu chuẩn của một luận án tiến sĩ. Những nghiên cứu (mà thực chất là làm kiểm kê lâm sàng – clinical audit, hoặc cao hơn chút là làm thống kê đếm số) vừa đơn giản, vừa tủn mủn, và “me too”. Vậy mà những dữ liệu như thế cũng biến thành luận án tiến sĩ! Khi tôi cho vài nghiên cứu sinh xem một luận án tiến sĩ y khoa ở viện Garvan, thì ngay cả các em ấy cũng thấy luận án của họ có nhiều vấn đề.

Xin trích một nhận xét khác của anh Trần Văn Thọ: “Cách suy nghĩ về việc chọn đề tài ở Việt Nam chỉ làm cho luận án thiếu tính học thuật và phần lớn thiếu tính độc sáng. Nội dung, trình độ của luận án do đó còn rất xa mới đạt tiêu chuẩn tối thiểu của thế giới, và người được cấp bằng trong trường hợp đó khó có thể thảo luận khoa học với chuyên gia nước ngoài trong cùng ngành” (trang 287). Thật là đáng buồn cho nền học thuật nước nhà.

Nhưng tại sao cứ chạy theo chỉ tiêu? Tôi thật không hiểu nổi. Tại sao chúng ta không dần dần tạo ra một thực lực (critical mass) khoa học trước, tạo ra những điều kiện cần và đủ để đào tạo tiến sĩ, mà cứ mãi mê chạy theo những chỉ tiêu và con số? Trong khoa học, không có con đường nào để “đi tắt đón đầu” cả. Cứ nhìn sang Đài Loan (Trung Quốc), Hàn Quốc, Singapore, hay gần hơn là Thái Lan thì sẽ dễ thấy rằng họ phải tiêu ra một thời gian dài để có được một thực lực khoa học như ngày hôm nay.

(...) Tôi vẫn nghĩ giấc mơ 29 ngàn tiến sĩ vẫn là một giấc mơ đầy lãng mạn.

GS Nguyễn Văn Tuấn (Australia)

Bình luận(3)

Minh Hiền

Văn Phượng

GS NVT có bài viết rất hay đúng là "Một giấc một đầy lãng mạn". GS NVT ở Australia còn tôi ở VN thì càng rõ hơn về GDVN. Những con số và chỉ têu là chuyện muôn thuở.Nếu so sánh Thạc sĩ, Tiến sĩ của ta với các nước khác thì thật buồn cười khi xét về chất lượng và sự cống hiến cho xã hội.Ở ta có những người có học vị không nói được một câu tiếng nước ngoài cho ra hồn thì lấy đâu mà nghiên cứu chuyên sâu ...(nếu không tin thì tổ chức thi lại những người có học vị-dưới sự giám sát của Hội Đồng khoa học có sự tham gia của các nhà khoa học ở khu vực hoặcQT thì sẽ lòi ra ngay.).Vì vậy những người thực học và học dổm đều như nhau thôi, đôi khi học dổm còn hơn học thực bởi nhiều lẽ...đúng là "một giấc mơ lãng mạn".

Minh Hiền

Nguyễn Văn Bảo

Tôi tán đồng quan điểm của GS Nguyễn Văn Tuấn, nếu cứ mải mê chạy theo chỉ tiêu thì sẽ xuất hiện nhiều tiến sỹ " GIẤY" không có chân tài thực học và sẽ tiêu tốn tiền ngân sách nhà nước. Tôi thấy nhiều người tự bỏ tiền túi cá nhân để họ tự đào tạo để tiếp nhận thêm kiến thức và có nhiều công trình nghiên cứu của họ được ứng dụng trong các ngành kinh tế xã hội. Tại sao nhà nước không nhằm vào những con người có khát vọng như vậy để đào tạo họ mà cứ nhằm vào chỉ tiêu để có những con số đẹp khoe với thế giới trong khi đó chất lượng thì thôi rồi, nhiều tiến sỹ "GIẤY" bây giờ chỉ chưng biển chưng mác còn làm thì như mèo mửa. GS Tuấn chắc cũng biết thực trạng này và cũng thừa hiểu nghiên cứu sinh làm luận án tiến sỹ phải xuất phát từ khát vọng của cá nhân muốn làm công tác nghiên cứu khoa học, chứ không phải là nghiên cứu sinh chỉ định để làm đẹp những con số. Điều đó nó phản ánh rõ chất lượng lao động của quốc gia Việt Nam như thế nào thì quý vị độc giả đã rõ.

Minh Hiền

Người đọc báo-Huế

Ôi cái học ngày nay là câu chuyện dài 1001 đêm.Nói mãi, nói mãi và sẽ còn nói mãi...nếu không kịp thời chấn chỉnh.