Hốt hoảng khi bước vào căn nhà trọ mờ tối của cô giúp việc

Google News

Hạnh được tiếng là người đàn bà mát tay, nhân hậu khi gia đình cô nuôi được người giúp việc ngoan hiền, thật thà, nhất là con bé lại ở được thời gian lâu như thế.

Bắt 12 tấn gỗ quý có giá hàng chục tỷ nhập về cảng Hải Phòng Phát hiện bé trai sơ sinh còn nguyên dây rốn bị bỏ rơi tại khu dân cư Nguyên cán bộ Ban tổ chức Tỉnh ủy nhận 2 tỷ đồng nhưng không 'chạy việc' cho bất kỳ ai
Nó vẫn ngoan ngoãn, vâng lời mọi người trong gia đình, chăm chỉ làm việc, nhưng mọi việc nó làm theo kiểu trách nhiệm, làm cho xong chứ không hào hứng, nhiệt tình như trước đây. Thời gian Thơm mới làm, cả gia đình chị đều rất quý và coi nó như một người thân, một thành viên trong gia đình.
Hot hoang khi buoc vao can nha tro mo toi cua co giup viec
Ảnh minh họa. 
Có lần tình cờ bắt gặp con bé mặc thử chiếc váy, đi cả đôi bốt hàng hiệu của mình, rồi mải mê soi gương, Hạnh giận lắm. Con Thơm thì cuống cuồng xin lỗi. Nó khóc như mưa, nhưng trong tiếng nấc và những giọt nước mắt của nó như thấy có điều gì tủi hờn, ấm ức mà chị không hiểu. Chỉ đơn giản nghĩ nó tủi thân và sợ thôi.
Hơn 4 năm trước, qua một người quen giới thiệu, Thơm, quê Lạng Sơn đã đến giúp việc nhà Hạnh. Khi ấy nó mới 16 tuổi. Con bé ngoan, chịu thương chịu khó nên Hạnh rất quý và tin tưởng. Thậm chí có những lần mẹ cô ốm ở quê, bận đi công tác xa, Thơm còn thay cô về quê chăm sóc mẹ. Ai biết chuyện cũng khen Hạnh mát tay nuôi người. Vì trên thực tế, kiếm người giúp việc ưng ý, tin cậy, có thể giao phó mọi việc trong nhà là cực kỳ khó khăn. Ngoài xã hội, đài báo nhan nhản những câu chuyện người giúp việc kinh hoàng khiến cho mọi người luôn cảnh giác và lo sợ.
Với suy nghĩ đơn giản, rằng mình sống chân tình, quý nó thì nó sẽ tốt với gia đình là điều đương nhiên. Đôi khi sự mắng mỏ cũng là chỉ bảo muốn nó làm tốt hơn. Con bé nhanh ý, biết chiều theo sở thích từng người. Ví như nấu bữa sáng, chỉ là món mì tôm nhưng ai muốn ăn nấu kỹ, có rau, có thịt, ai muốn mì úp, Thơm đều làm đúng ý nên cả nhà ai cũng tin cậy và quý mến.
Giờ đây Thơm đã thành thiếu nữ tuổi gần 20. Có lần buổi tối ăn cơm xong, nó ngồi đần mặt ra nói với Hạnh: ở quê cháu, bạn bè bằng tuổi lấy chồng hết rồi. Cháu thành ế cô ạ. Hay cháu muốn về quê? Hạnh hỏi.
“Không. Thôi cô cứ cho cháu ở lại đây với cô chú, sau nếu có ai thương cháu, cô gả chồng cho cháu cô nhé”– Thơm tỉ tê, Hạnh cũng thấy thương.
Trong cuộc sống gia đình, có con bé giúp việc Hạnh bớt được nhiều việc vặt, tập trung cho công tác chuyên môn, có thời gian đi học thêm nên cô được đề bạt rất nhanh. Từ trưởng phòng, phó giám đốc rồi bây giờ đang là cán bộ cơ hữu vào vị trí giám đốc. Chính vì vậy, thời gian Hạnh dành cho gia đình cũng bớt dần
Sau đợt đi công tác nước ngoài dài ngày trở về, Hạnh cảm thấy cái Thơm có điều gì khang khác. Nó hay ngồi một mình trong bếp, làm thì quăng vung bỏ vãi, nấu cơm quên bật công tắc, canh thì không cho gia vị... Thấy lạ, Hạnh gặng hỏi thế nào nó cũng không nói, chỉ im lặng.
Một hôm nó rơm rớm nước mắt nói với Hạnh cho nó nghỉ việc về quê, nó bảo cháu xin nghỉ hẳn. Nghĩ Thơm buồn chuyện chồng con, muốn về quê tìm chồng, Hạnh không giữ, chỉ cho nó ít tiền, dắt ra siêu thị mua quần áo, thuê hẳn một chiếc taxi cho Thơm về Lạng Sơn.
Bẵng đi 4 tháng sau, Thơm gọi điện cho Hạnh nói cháu rất muốn gặp cô. Hai cô cháu hẹn nhau tại một hiệu may quần áo trước đây chị đã dắt nó ra may. Hạnh vô cũng ngạc nhiên khi thấy cái Thơm bụng lùm lùm. Tưởng nó đã lấy được chồng, Hạnh mừng rỡ hỏi, nhưng nó cúi gằm mặt xuống và khóc nức nở: Cháu không lấy được chồng, cháu chưa dám về quê mà thuê nhà ở gần đây thôi cô ạ. Nhưng còn cái thai? Bố nó là ai? Có phải thằng bạn cùng quê đi làm phu hồ thỉnh thoảng đến gặp cháu ở nhà cô trước đây không? Nhưng con bé không trả lời mà càng khóc to hơn. Thương quá, Hạnh bắt nó dẫn về nhà, sắm sửa cho vài thứ đồ dùng rồi gọi chồng đến sửa cho nó cái vòi nước hỏng, chiếc bóng điện bị cháy. Lòng Hạnh thật sự xót thương con bé.
Một hôm sau giờ làm, Hạnh đến căn phòng trọ của Thơm, mang cho nó ít đồ sơ sinh và mấy hộp sữa. Cửa không khoá nhưng gõ mãi không thấy ai ra mở. Người hàng xóm nói vừa thấy cái Hạnh trong nhà. Sợ con bé bị làm sao, Hạnh nhờ anh ta đẩy hộ cái chốt cửa. Căn phòng trọ trống hoác, Hạnh như không còn tin vào mắt mình, trong ánh sáng mờ mờ cuối ngày, Hạnh thấy chồng mình ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm mặt, rất tội nghiệp. Cái Thơm đứng nép góc tường, ôm bụng khóc, rồi từ từ quỳ xuống vái như tế sao.
Sau vài giây chết lặng, Hạnh chợt hiểu. Chị không nói được lời nào, cũng chẳng mắng mỏ theo kiểu ghen tuông thường tình mà đóng sập cửa rồi đi như chạy. Người đàn bà nhân hậu, vì quá tin người, quá ham mê công việc mà để xảy ra cơ sự. Bỗng dưng chị quay ra trách chính mình và biết rồi đây sẽ phải đối mặt với một mớ bòng bong, một bài toán cực khó mà lời giải chẳng dễ dàng có được.
Theo Yến Nhi/PNVN

>> xem thêm

Bình luận(0)