Đêm tân hôn tan tành, chồng ném lại bộ quần áo ngủ và đi mất hút

Google News

Bao nhiêu ý tưởng trước đó cho đêm tân hôn tràn ngập hạnh phúc bỗng tắt hẳn, khi chồng tôi bỏ lại tôi với cái áo ngủ tôi chuẩn bị cho anh. Anh bỏ ra ngoài đi gặp... người yêu cũ.

Hai vợ chồng tôi cưới nhau do được bố mẹ hai bên mai mối, gán ghép. Lí do cũng bởi tôi đi làm ở mãi dưới TP. HCM nhiều năm, trong khi gia đình tôi sống ở Buôn Mê Thuật. Khi gia đình mở công ty riêng, ba muốn tôi về làm quản lý thay ông đã nhiều tuổi. Cả nhà chỉ còn tôi son rỗi nên tôi đồng ý trở về, sau 6 năm vật lộn ở đất Sài thành.
Dem tan hon tan tanh, chong nem lai bo quan ao ngu va di mat hut
Đêm tân hôn tan tành, chồng ném lại bộ quần áo ngủ và đi mất hút sau cuộc điện thoại. Ảnh minh họa 
Khi về nhà, bố mẹ đã chọn cho tôi một anh chàng hơn tôi 2 tuổi, trước đây học Đại học Tây nguyên chuyên ngành quản trị kinh doanh, nhưng sau này anh đi làm sale cho một công ty bảo hiểm. Vì làm lâu năm, có kinh nghiệm nên thu nhập của anh cũng khá lắm dù với gia cảnh nhà tôi thì điều đó không quá có ý nghĩa.
Đặc biệt, anh rất biết cách quan tâm tới người khác, hiểu được tâm lý của người khác, có lẽ do đặc thù nghề nghiệp của anh và chính điều này luôn khiến anh ghi điểm trước mọi người, nhất là với ba mẹ tôi.
Về phía tôi, dù chưa thực sự rung động, yêu thương anh lắm nhưng vì ba mẹ tôi có vẻ kết chàng rể này nên tôi gật đầu đồng ý. Ba mẹ anh cũng rất quý gia đình tôi nên họ mong muốn được kết thông gia với tâm niệm môn đăng hộ đối. Do mạnh mối từ hai gia đình, chúng tôi cũng tặc lưỡi "ừ thì mình cưới nhau đi".
Đám cưới của chúng tôi tổ chức khá linh đình vì tôi là con gái út, anh lại là con đầu. Trước ngày cưới, anh kể với tôi có một cô gái đang yêu anh và vẫn muốn theo anh nhưng gia đình anh không đồng ý cô gái đó. Tôi chỉ nói rằng, ai cũng có quá khứ, nếu quên được quá khứ thì hãy sống cho hiện tại và tương lai.
Ngày cưới của chúng tôi, gia đình hai bên bốn họ và bạn bè của 2 đứa đến chúc phúc rất đông. Bạn bè ai cũng khen chúng tôi là cặp thanh mai trúc mã. Tôi cũng nghĩ mình thật may mắn, biết đâu tôi có số "trâu chậm vẫn uống được nước trong".
Khi tiệc cưới tàn, họ hàng ai về nhà nấy. Căn phòng ngủ sang trọng của chúng tôi với thảm hoa hồng và đôi thiên nga được người trang trí cẩn thận, đẹp mắt. Tôi nghĩ có lẽ chúng tôi cứ thế mà tận hưởng đêm tân hôn ngọt ngào, viên mãn và vô cùng lãng mạn, hạnh phúc đó.
Tôi đi tắm trước, chuẩn bị cho mình bộ đồ bắt mắt chho đêm tân hôn. Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi nghe thấy chồng đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Anh liên tục hỏi “Em đang ở đâu? Chia sẻ địa chỉ đi?”
Tôi đứng sau nhưng anh không nghe thấy và vẫn đắm mình vào cuộc điện thoại có vẻ rất quan trọng ấy. Trong tim tôi bỗng thấy hụt hẫng, tôi nghĩ đó chính là cô gái anh hay nói kia. Thế rồi, anh tắt máy và giật mình khi thấy tôi. Lúc nhìn thấy tôi, anh bối rối không nói gì.
Nhưng khi tôi lấy cho anh bộ quần áo ngủ mà chúng tôi đã cùng nhau đi mua vài ngày trước và bảo anh tắm đi cho tỉnh táo, đỡ mệt mỏi, anh đã đi nhanh ra cửa phòng rồi quay lại chỉ kịp nói đúng câu: "Anh phải ra ngoài chút, em ngủ trước đi". Anh đi vội vã, bỏ lại tôi đứng như trời trồng giữa căn phòng ngập tràn hoa và nến.
11h đêm, 12h đêm cũng không thấy anh về. Mọi người lo cho ngày cưới của chúng tôi đều đã ngủ ngon lành. Chỉ riêng tôi ngồi một mình nhìn ra ban công và xuống đường như thể "canh cổng" chờ anh về giữa làn sương lạnh. Tôi muốn gọi điện cho anh về, nhưng lại không muốn vì bản thân tôi không muốn tỏ ra là... tôi quá cần anh.
Tôi chẳng muốn nằm lên cái giường cưới được chính tôi chuẩn bị mất cả tuần lễ và chỉ ngồi xuống cạnh giường. Mệt quá, tôi ngủ gục lúc nào không hay. 4h sáng ngày hôm sau vẫn không thấy anh về. Tôi nhấc điện thoại lên định gọi cho anh nhưng... lại thôi mà trong tim đau quặn thắt.
Tôi cố chờ, cùng với nỗi cô đơn và tủi hổ xâm chiếm, tôi bắt đầu khóc như mưa một mình. Cơn đói do 1 ngày ăn uống không ra sao, cảm giác cô đơn, lạ lẫm càng khiến tôi tủi thân khóc nhiều hơn. Tôi muốn về nhà nhưng sợ ba mẹ lo lắng. Tôi không nghĩ đêm tân hôn của tôi lại bất hạnh và trái ngang như thế.
Cuối cùng thì anh cũng về nhà khi đồng hồ đã điểm 6h sáng. Thấy tôi ngồi đó mệt mỏi, mắt cay xè vì khóc và thiếu ngủ. Anh chỉ nói mệt và nằm lăn ra giường ngáy lớn. Không một lí do, không lời giải thích nào và tôi tiếp tục ngồi đó một mình.
Đến trưa khi anh tỉnh dậy, anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh còn hỏi tôi ngủ có ngon không, như thể lúc về nhà anh không nhìn thấy tôi ngồi đó. Anh không xin lỗi hay giải thích lí do vắng mặt cả đêm và coi tôi như một khách hàng trong đơn bảo hiểm của anh vậy. Điều tôi mong chờ là lời xin lỗi hay một lời hứa của anh rằng, sẽ không có lần thứ hai nữa. Nhưng tất cả cũng chỉ đều là tưởng tượng của tôi.
Khi đọc những câu chuyện trước đêm tân hôn vẫn đi gặp tình cũ và tình một đêm chia tay với người xưa hồi thanh niên, tôi cứ tưởng đó là chuyện bịa đặt. Nhưng nay, khi chính bản thân trải qua chuyện đêm tân hôn của chính mình, chồng đi với cô gái khác khiến tôi uất hận. Tôi cũng không biết đó có phải là cái đêm cuối cùng của họ nữa hay không? Tôi thực sự trống rỗng và mất phương hướng!
Theo Thùy Diệu/infonet

>> xem thêm

Bình luận(0)