Cơn say tình chóng vánh giữa "gái nạ dòng" và trai trẻ

Google News

Những lời anh nói khiến tôi bàng hoàng: "Nếu em rời xa anh, anh sẽ... chết... chết cùng em".

Những người trẻ tuổi, họ sẵn sàng chết vì yêu. Còn tôi, tôi đã có chồng, có con, đã từng tuyệt vọng khi người chồng yêu thương qua đời. Nhưng vì con, tôi vẫn sống. Thế mới thấy sống có trách nhiệm khó gấp ngàn lần chết một cách nông nổi.
Lúc đầu, tình yêu của chàng trai trẻ kém tôi 5 tuổi ấy giống như một cơn gió mùa xuân. Nó an ủi và cho tôi hy vọng về hạnh phúc. Nhưng rồi, cơn gió xuân nhanh chóng trở thành cơn giông bão. Gia đình tôi phản đối kịch liệt, coi anh như thằng nhóc chẳng làm nên trò trống gì. Trong khi gia đình anh thì đay nghiến tôi vì đã hủy hoại tương lai của con trai họ.
Con say tinh chong vanh giua "gai na dong" va trai tre
Ảnh minh họa. 
Vì thế tôi đành chia tay. Anh khóc lóc, van xin. Van xin không được thì gào thét như một đứa trẻ lúc không đòi được thứ mình muốn. Tôi vẫn bước đi. Nhưng, những lời anh nói khiến tôi bàng hoàng:
- Nếu em rời xa anh, anh sẽ... chết... chết cùng em.
Ôi khoảnh khắc ấy, ngay cả trong tột cùng sợ hãi tôi vẫn thấy nực cười. Trong cái đầu non trẻ ấy có gì ngoài sự thỏa mãn khi dọa nạt trả thù tôi. Còn tôi, có lẽ vì tôi cũng là một người mẹ, tôi nghĩ ngay đến gương mặt của bố mẹ anh. Dù họ oán ghét tôi nhưng thực tâm, họ vẫn là những người đáng thương. Họ đã kỳ vọng biết bao nhiêu ở đứa con trai duy nhất này. Tôi thấy phẫn nộ thay cho họ.
- Sao anh dám nói như vậy. Anh có nghĩ đến bố mẹ anh không. Mẹ đã phải bán máu để có tiền đưa anh đi viện khi anh ốm đau, bố đã làm việc đến kiệt sức ở những khu chợ đêm để anh có tiền học đại học. Thế mà giờ khi anh đã trưởng thành và có thể giúp đỡ gia đình, thì anh lại định chết sao. Bố mẹ anh sẽ sống thế nào? Cả bố mẹ tôi, cả con gái tôi nữa. Tất cả mọi người đều phải bị hủy hoại anh mới vừa lòng sao?
Anh sực tỉnh. Đôi mắt thất thần hoảng hốt. Còn tôi, tôi cố chạy thật nhanh, chạy thật nhanh khỏi sự hoang tưởng về một tình yêu lầm lạc.
Sau này có lần tôi gặp lại anh, lúc đó đã là một người đàn ông thành đạt và phong độ. Tôi tưởng rằng thấy tôi anh sẽ ngượng ngùng quay đi, nhưng không, anh tiến tới và chủ động chào tôi trước:
- Chào em. Lâu lắm mới gặp em.
Thật may anh ấy không nói rằng, chào chị. Tôi thầm nghĩ thế. Anh mời tôi đi uống cà phê và ở đó, lần đầu tiên chúng tôi lại ngồi đối diện với nhau sau nhiều năm xa cách. Cũng là anh mở lời trước, giọng ấm áp, dịu dàng:
- Ngày ấy anh thật trẻ con nhỉ? Anh chỉ muốn xin lỗi em. Nếu không có em, chắc anh đã làm những việc ngu ngốc.
Tôi rất muốn nói điều gì đó để anh bớt ngượng ngập khi nghĩ về những gì đã qua.
- Không sao đâu anh. Ai cũng có một thời trẻ trung ngốc nghếch mà.
- Ừ, đúng là anh ngốc thật đấy. Tự nhiên anh nói rất sôi nổi. Sao hồi ấy mình nghĩ chuyện cái chết nó dễ dàng đến thế. Không có được người mình yêu. Chết. Không giành được công việc mình yêu thích. Chết. Bị hiểu lầm vì một việc gì đó mà không giải thích được. Chết. Nếu chết dễ thế chắc một đời chết cả ngàn lần rồi nhỉ.
Chúng tôi cùng cười khi hồi tưởng lại những ngày trẻ trung khờ dại ấy. Ai chẳng có một thời như thế. Anh nhìn tách cà phê và nói giọng trầm trầm:
- Hôm đó trở về nhà, mở cánh cửa ra, anh thấy bố mẹ đang ngồi bên mâm cơm chờ mình về ăn. Tự dưng nhớ đến những lời của em, anh ân hận quá. Sao mình lại nông cạn đến thế. Thảo nào cô ấy rời xa mình. Một kẻ yếu đuối, tự tin và vô trách nhiệm như mình làm sao che chở, chăm sóc cho mẹ con cô ấy được.
- Anh không cần nhắc lại những lời ấy đâu. Tôi đỏ mặt.
- Ừ, anh đã nói là muốn xin lỗi em mà. Từ ngày đó anh quyết tâm thay đổi. Anh chỉ tập trung vào sự nghiệp thôi. Anh quyết tâm có được một công việc tốt, có kinh tế để chăm sóc cho gia đình.
- Giờ thì anh làm được rồi, phải không?
- Ừ, chẳng giấu gì em. Giờ anh đã trưởng phòng ở một tập đoàn lớn, tất nhiên đời còn dài, còn nhiều điều phải cố gắng nhưng bây giờ ít ra anh cũng có thể là chỗ dựa cho gia đình, cho bố mẹ. Và anh, anh cũng có gia đình. Con gái anh đã hai tuổi rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá, nhỉ?
Ngừng một lúc anh mới nói tiếp:
- Hồi ấy anh tưởng đã hiểu những lời em nói nhưng hóa ra phải đến lúc có con anh mới thấm thía được. Có con rồi mới hiểu lòng cha mẹ, mới biết ơn ngày đó nhờ có em mà anh mới không làm những điều điên rồ. Anh thật lòng muốn cảm ơn em!
Sau đó, chúng tôi không nhắc những chuyện cũ nữa. Chúng tôi nói về công việc hiện tại, về dự định tương lai của mỗi người và về những đứa con. Không còn một tình yêu nông nổi của tuổi hai mươi, giờ có lẽ chúng tôi sẽ là những người bạn tốt.
Theo T.V/Dân Việt

>> xem thêm

Bình luận(0)