Chưa lấy nhau người yêu đã ngang tàng mỉa mai anh trai tôi

Google News

Tôi biết số tiền đó anh đã vất vả lắm mới kiếm được để dành khi nào lấy vợ, có lẽ vì sĩ diện anh không muốn tôi mất mặt trước người yêu nên đã rút hết ruột gan để cho em. Anh đúng là người anh hết lòng vì em.

Cả bố và mẹ tôi đều đã qua đời trong một vụ tai nạn thương tâm để lại hai anh em trai trong căn nhà cấp 4 mới dựng. Ngày đó anh trai tôi học hết cấp 2, còn tôi đang học lớp 6. Không muốn em bị bỏ học giữa chừng anh trai tôi từ bỏ con đường học hành để đi kiếm tiền nuôi em ăn học. Thương anh trai tôi cũng muốn nghỉ học để đi làm nhưng anh bảo:
- Chỉ có học mới giúp anh em mình thoát khỏi nghèo đói, bây giờ em mà không cố gắng học thật giỏi thì bố mẹ ở dưới suối vàng sẽ không yên lòng về anh em mình đâu.
Ảnh minh họa. 
Những lời anh trai nói khiến tôi không cầm được nước mắt chỉ biết tự hứa với lòng mình sẽ học thật tốt để sau này kiếm nhiều tiền cho anh trai không phải chịu khổ nữa. Nhờ những đồng tiền anh trai kiếm được mỗi ngày mà con đường học hành của tôi không bị gián đoạn. Không phụ lòng anh trai, tôi có thành tích học xuất sắc liên tiếp cho tới ngày tốt nghiệp Đại học. Ra trường tôi được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài lương tháng hơn 50 triệu đồng. Có tiền trong tay nhiều lần tôi thuyết phục anh trai:
- Anh hãy bỏ công việc bưng bê ở nhà hàng đi, em sẽ mua một cửa hàng để anh làm chủ.
- Anh có biết gì đâu sao làm ông chủ được, thôi anh làm thuê quen rồi với lại ở đây ông chủ đối xử rất tốt mà.
- Em tôn trọng quyết định của anh, nếu anh không muốn em cũng không ép buộc. Mai em sẽ lập cho anh một tài khoản để gửi cho anh toàn bộ số tiền 2 năm qua em kiếm được. Tháng sau em sẽ lập gia đình không thể quan tâm đến anh nhiều được, anh hãy dùng số tiền này để gây dựng sự nghiệp và kiếm cho mình một người con gái về làm vợ. Bây giờ con gái họ thực dụng lắm, phải có tiền họ mới lấy anh ạ.
- Em đúng là đã trưởng thành rồi.
Hai anh em tôi ôm nhau khóc trong hạnh phúc, dù không có bố mẹ bên cạnh nhưng tình anh em đã giúp chúng tôi trưởng thành. Trước ngày cưới của chúng tôi anh trai gọi tôi và người yêu của tôi lại và nói:
- Mấy hôm trước anh kiểm tra số tiền trong tài khoản mà em chuyển cho những 1 tỷ đồng, lớn quá. Anh cũng chẳng biết dùng làm gì, thôi anh chỉ cầm lấy một nửa còn 500 triệu đồng em hãy để dành mà mua nhà.
Sự thật thà của anh trai khiến tôi tái mặt bối rối không biết nói gì, người yêu nghe xong nhảy luôn vào cổ họng anh trai tôi mà nói:
- Anh sống một mình bao năm đi làm thiếu gì tiền việc gì phải cầm tiền của em trai chứ, sau này chúng em lấy nhau rồi biết lấy tiền đâu mà mua nhà. Em trai anh bồng bột suy nghĩ không chín chắn, nếu anh trả lại một nửa thì chúng em xin.
- Hai người không nói nhiều nữa, số tiền đó thuộc về anh rồi em sẽ không lấy lại một xu.
- Nếu hôm nay anh không lấy lại số tiền đó thì chúng ta không cưới xin gì hết. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cho anh trai còn bố mẹ em nuôi em từ lúc lọt lòng đến khi ra trường em đã bao giờ mua tặng bố mẹ món quà nào đâu.
Thấy không khí căng thẳng anh trai tôi ngắt lời:
- Anh chưa định nói ra nhưng nhân đây anh nói luôn, đây là số tiền 100 triệu đồng anh tiết kiệm được mấy năm nay để tặng hai em trong ngày cưới. Các em hãy cầm lấy.
Tôi biết số tiền đó anh đã vất vả lắm mới kiếm được để dành khi nào lấy vợ, có lẽ vì sĩ diện anh không muốn tôi mất mặt trước người yêu nên đã rút hết ruột gan để cho em. Anh đúng là người anh hết lòng vì em. Tôi quay sang nói với anh:
- Anh đã phải bỏ học để nuôi em như ngày hôm nay, em sẽ không vì một cô gái mà lấy lại số tiền đã tặng anh. Em không thể lấy người vợ ích kỷ hẹp hòi chẳng hiểu được sự hi sinh của gia đình nhà chồng được.
Nói rồi tôi đuổi người yêu đi. Cô ấy cũng chẳng vừa khi thẳng thừng ra về và ném vào mặt tôi một câu:
- Chưa lấy nhau mà anh đã giấu diếm đút cho anh trai chắc sau này làm được đồng nào cũng cung phụng anh ta hết.
Nghe nóng cả mặt tôi không kìm nổi cơn tức giận liền tát cho người yêu một cái vì cách nói mang ý lăng mạ anh trai tôi. Tôi đuổi thẳng:
- Cút đi, không có cô anh em tôi còn thương yêu nhau chắc sau này lấy cô về anh em tôi không nhìn mặt nhau mất.
Ôm mặt đỏ ửng người yêu tôi ấm ức ra về, anh trai trách tôi quá nóng nảy và hãy chạy theo xin lỗi cô ấy. Tưởng sẽ không bao giờ tôi và người yêu gặp nhau nữa không ngờ sáng sớm hôm sau bố mẹ và người yêu đến để xin lỗi anh trai tôi và mong tôi bỏ qua cho suy nghĩ nông cạn ngày hôm trước. Tôi vẫn chưa nguôi cơn giận nên vẫn không bỏ qua cho người yêu, còn anh trai thì liên tục khuyên tôi hãy mở rộng tấm lòng để thứ lỗi cho cô ấy. Có lẽ tình yêu của chúng tôi chưa thể về đích được mà còn cần thời gian thử thách nữa.
Theo VA/NLĐ

>> xem thêm

Bình luận(0)