8 năm rời bỏ vợ con, chồng trở về giữa đêm khiến tôi khó xử

Google News

Mắt nhắm mắt mở ra nhìn camera, tôi giật mình bắt gặp một gương mặt quen thuộc - đó là gã đàn ông bội bạc đã bỏ mẹ con tôi mà đi. Tuy nhiên gương mặt anh hốc hác thấy rõ.

Ngoài 40 tuổi, tôi đã quen với cuộc sống của một bà mẹ đơn thân, nuôi 2 con ăn học. Thế nhưng, những ngày gần đây, cuộc sống của tôi lại bị xáo trộn.

Tôi bị dằn vặt bởi 2 luồng suy nghĩ, nên tha thứ hay không?

Tôi và chồng quen nhau từ thời đại học. Yêu nhau được 2 năm thì tôi đưa anh về ra mắt gia đình.

Bố mẹ tôi tiếp xúc với anh vài lần đã tỏ ra không thích vì gia cảnh anh nghèo khó. Nhưng bỏ qua lời can ngăn của bố mẹ. Tôi quyết đến với anh.

Bố mẹ tôi đành chấp nhận. Sau đám cưới , bố mẹ cho chúng tôi mượn một khoản tiền và một căn nhà mặt phố để làm ăn.

Hai vợ chồng tôi suy nghĩ tới lui rồi quyết định mở cửa hàng hải sản tươi sống. May mắn, việc làm ăn tốt. Chỉ sau mấy năm, chúng tôi đã có 4 cửa hàng và vài lô đất để kinh doanh.

Nhưng rồi, sau khi sinh đôi 2 cô con gái, tôi phát hiện anh ngoại tình. Nhân tình của anh là nhân viên ở 1 cửa hàng hải sản.

Tôi đã đến gặp cô ta để đánh ghen và đuổi cô ta ra khỏi cửa hàng. Thế nhưng, vài tháng sau đó, tôi lại phát hiện anh đã mua cho cô ta 1 căn hộ và thỉnh thoảng vẫn lui tới căn hộ đó.

Tôi làm căng với chồng. Đề nghị chồng chọn tôi hoặc cô ta. Không ngờ, sau vài tháng căng thẳng, anh đưa cho tôi tờ đơn ly hôn.

Vậy là đã rõ. Anh không chọn tôi. Tuy nhiên, khi cầm lá đơn anh đã ký sẵn, tôi chợt nghĩ. Nếu tôi ký, anh sẽ ra đi với nửa tài sản và sẽ mang tài sản đó cung phụng cô gái trơ tráo kia.

Vậy nên, tôi không chấp nhận ly dị...

8 nam roi bo vo con, chong tro ve giua dem khien toi kho xu

Tôi hoảng hốt tìm đến tiền trong két sắt và các giấy tờ kinh doanh, nhà đất mang tên anh thì phát hiện anh đã lấy đi tất cả.Một ngày, sau khi đưa con đi tiêm phòng trở về, tôi thấy đồ đạc của anh đều biến mất.

Tôi vội điện thoại cho anh nhưng anh không nghe máy. Tôi nhắn tin rất nhiều nhưng anh không trả lời.

Sau đó, tôi tìm được một lá thư chỉ vẻn vẹn vài lời từ biệt. Anh bảo, tôi không đồng ý ly dị nên anh chẳng còn cách giải quyết nào khác ngoài việc ra đi như thế này.

Tôi đã khóc rất nhiều, cảm giác hụt hẫng, hoang mang không biết nên sống như thế nào trong những ngày tiếp theo với 2 đứa con mới hơn 3 tuổi.

Tôi đi tìm anh khắp nơi nhưng không được, anh đã bán hết mọi thứ có thể. Mẹ tôi khuyên tôi nên bình tĩnh, nhìn vào 2 đứa con gái mà sống tiếp. Vậy là, tôi dọn về sống chung với bố mẹ. Hàng ngày nhờ bố mẹ chăm sóc 2 cháu.

Tôi cũng dừng việc kinh doanh hải sản, bán căn nhà bố mẹ bảo cho mượn nhưng thực chất là cho tôi để lấy tiền kinh doanh và xóa đi dấu vết của người chồng bội bạc.

Mấy năm sau, tôi đã tự mình mở được 3 siêu thị mi ni. Doanh thu các cửa hàng đều ổn định.

Tôi cũng mua được 1 căn hộ chung cư hạng trung và đón 2 con gái ra ở riêng vì em trai tôi vừa lấy vợ. Tôi muốn bố mẹ dành thời gian cho các em hơn.

Thấm thoắt, 8 năm đã trôi qua. Cuộc sống của tôi đã ổn định, có thể nói là tốt đẹp thì một ngày, tôi nghe tiếng chuông cửa vào lúc nửa đêm.

 

Tôi quyết định không mở cửa thì anh ta liên tục bấm chuông, gào thét khiến tôi không còn cách nào khác là cho anh ta vào nhà.

Đêm đó, anh quỳ xuống xin tôi giúp đỡ. Anh nói, anh đã phá sản, đã đi đến bước đường cùng. Anh không còn nhà cửa, cũng không còn ai bên cạnh.

Nay mẹ anh lại bị ung thư mà anh không còn tiền để chữa trị cho bà...

Tôi nghe tất cả nhưng trong lòng trống rỗng. Tôi nhớ đến ngày tôi về gặp mẹ chồng, khóc lóc nói bà khuyên anh trở lại với mẹ con tôi. Thế nhưng bà chỉ nói 1 câu khiến tôi cay đắng: 'Chắc phải ăn ở làm sao nó mới đi như thế'.

Từ đó, bà cũng không bao giờ hỏi đến 2 đứa cháu của mình.

Vì vậy, tôi quyết định sẽ không giúp đỡ. Ngay hôm đó, tôi yêu cầu anh ký vào đơn ly hôn mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Nhưng không ngờ, từ trong phòng ngủ, con gái tôi đã nghe được tất cả. Cháu nói, 'Mẹ vẫn hay dạy các con phải biết giúp đỡ mọi người, không đẩy ai tới bước đường cùng. Vậy sao mẹ không thể giúp đỡ bố và bà nội?'

Tôi đã bị giật mình. Thực tình, tôi có thể giúp anh ta tiền để anh ta chữa bệnh cho mẹ. Nhưng nỗi đau anh ta để lại cho tôi là quá lớn. Tôi không thể tha thứ.

Tôi nên làm gì lúc này để các con không mất lòng tin ở tôi? Mong mọi người cho tôi lời khuyên?

Độc giả N.T.N

Theo Vietnamnet

>> xem thêm

Bình luận(0)