Từ “eo 56” thành eo mẹ sề, chồng còn yêu em không?

Google News

Em sợ chồng chán em, em sợ chồng sẽ giống chồng của chị Lan cơ quan em, nhân lúc vợ đẻ cặp kè với cô này qua cô khác.

Em sợ chồng chán em, em sợ chồng sẽ giống chồng của chị Lan cơ quan em, nhân lúc vợ đẻ cặp kè với cô này qua cô khác. Em mong lấy lại dáng lắm, nhưng thương cu Tí... Em chẳng dám ăn kiêng.
Sau sinh, em yếu đuối lắm...
Chồng ơi, anh có biết sau khi sinh con, phụ nữ trở nên yếu ớt như thế nào không? Từ sức khỏe giảm sút, đến giấc ngủ không tròn và nguy cơ mắc trầm cảm rất cao. Lúc này em cần lắm một vòng tay, một bờ vai và một người chồng ở bên yêu thương, giúp đỡ em.
Chồng đừng ngạc nhiên thấy thói quen sinh hoạt của vợ bị đảo lộn hoàn toàn vì con nhỏ quấy khóc đêm khuya, đòi ăn bất chợt, vệ sinh không quy củ. Ai là người phải chăm sóc, dọn dẹp, vệ sinh cho con? Tất nhiên là em - vợ anh và cũng là mẹ của cu Tí rồi. Đừng chê em đầu bù tóc rối, quần áo nồng mùi sữa, em tủi đấy... Vì em bận chăm con, em nào có để ý nhiều về mình!
Ảnh minh họa. 
Để có con, em và tất cả những người làm mẹ trên đời này chấp nhận tạm gác mọi công việc, đánh đổi cả nhan sắc, vì thế được chồng đồng hành, yêu thương chính là sự cổ vũ, là động lực để vợ vượt qua khó khăn. Phụ nữ chúng em vốn không sợ khổ, không sợ khó, không sợ xấu để có được thiên chức làm mẹ, phụ nữ sợ nhất là bị chồng phụ, anh biết không?
Từ dạo sinh cu Tí đến giờ, em chẳng dám soi gương. Em vẫn chưa chấp nhận nổi cái bà béo ú hơn 60kg, tóc búi củ hành, quần áo thùng thình trong gương chính là mình. Em sợ chồng chán em, em sợ chồng sẽ giống chồng chị Lan cơ quan em, nhân lúc vợ đẻ cặp kè với cô này qua cô khác. Em mong lấy lại dáng lắm, nhưng thương cu Tí... Em chẳng dám ăn kiêng. Mỗi lần chồng đi làm về, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười ấm áp với hai mẹ con, em hạnh phúc vô cùng. Hơn tháng nay em "nằm ổ", chồng chẳng có biểu hiện lạ hay mùi thơm đáng nghi nào vương trên áo, chồng còn phụ em rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, pha sữa cho con... thế nhưng em vẫn không yên tâm! Em tự ti với ngoại hình của mình bây giờ quá, còn chồng lại cao lớn, phong độ thế kia...
Chồng ơi, vợ thành mẹ sề rồi, chồng còn yêu không?
Chồng của em,
Không ai có thể độc hành trên cả chặng đường dài của cuộc đời, càng đi nhiều hơn vòng kim đồng hồ, chúng mình sẽ càng cần có người ở bên yêu thương và dựa dẫm. Rồi một ngày cu Tí lớn lên, vợ và chồng trở thành những ông già, bà già về hưu, sớm tối quanh quẩn bên nhau, vợ tin vợ vẫn sẽ yêu - sẽ chăm sóc chồng như bây giờ. Vẫn sẽ ngày ba bữa cơm dẻo canh ngọt, làm cá kho tộ, làm canh riêu cua để chồng vui...
Yêu vợ thì chồng chỉ "lãi" chứ chẳng "thiệt" đâu, nhất là trong giai đoạn này, khi em yếu đuối, em xấu xí, em mệt mỏi nhất... Chồng hãy ở bên em, hãy cho em niềm tin vào hôn nhân của chúng ta.
Em biết, chị Mai - mối tình đầu của chồng mới ở Pháp về. Chồng ngạc nhiên sao em biết ư? Vì hôm nọ chồng quên thoát Facebook trên laptop, trưa nay em mở ra đã thấy... Em xin lỗi không tin tưởng chồng tuyệt đối như lời hứa ngày chúng mình cưới nhau. Em đã đọc hết từng lời, từng chữ trong đoạn chát của chồng và chị Mai... Nước mắt em trào ra lúc nào chẳng biết... Em vui, vui lắm vì chồng đối đáp hoàn toàn "trong sáng", không một câu tán tỉnh ỡm ờ nào... Nhưng em hiểu mà, em biết những dấu chấm than liên hồi của chị ấy chứng tỏ chị ấy vẫn còn lưu luyến chồng lắm.
Phụ nữ chỉ sợ bị chồng phụ bạc, chồng biết không?
Nếu ngày đó em không tỏ tình với chồng, nếu chị Mai không đi du học thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Giờ đây chị ấy trở về, xinh đẹp rực rỡ như một đóa phù dung, còn em lại thành bà béo xấu xí luộm thuộm - liệu chồng có kìm lòng được không? Có bị xao động không? Hai người có hò hẹn cà phê với nhau không? Hò hẹn rồi sẽ làm gì tiếp nữa?
Hàng trăm câu quay cuồng khiến em phát điên, em hét thất thanh như vừa bị người ta cầm dao đâm trúng ngực... Đau, đau lắm chồng ạ!
Cu Tí đang ngủ ngoan cũng giật mình tỉnh giấc, khóc òa... Khổ thân con, em tệ quá, em là người mẹ đáng trách phải không chồng?. Ôm con vào lòng, em nuốt nước mắt, cố trấn tĩnh mình bằng bài hát ru ầu ơ...
Chồng ơi,
Em đã quyết ...
Em không muốn mình bị giày vò đến chết tâm can bởi những ghen tuông hồ nghi...
Em cũng không muốn trưng bộ mặt nhăn khó cáu bẳn như quan tòa để "tra hỏi" chồng....
Hơn hết, em không muốn mất chồng... Vì em yêu chồng lắm!
Em hạ quyết tâm tối nay sẽ tết tóc gọn gàng, mặc bộ quần áo xanh lơ chồng mua tặng hôm đón 2 mẹ con từ viện về nhà. Em sẽ nấu cơm có canh cua mồng tơi, có cá kho tộ... Và, em sẽ thổ lộ nỗi lòng em với chồng.
Chồng sẽ dịu dàng ôm em vào lòng chứ? Sẽ nói em "ngố quá" và tha thứ cho nghi ngờ của em chứ? Hay chồng sẽ khinh khỉnh, sẽ cau mày, sẽ thở dài bực bội?
Dù chồng phản ứng thế nào, em cũng sẽ không hối tiếc vì những chia sẻ xuất phát từ tấm chân tình. Có thể em sẽ khóc, sẽ đau, sẽ buồn vô tận... nhưng thà đau một lần còn hơn cứ đau cả đời!
Theo Tuổi Trẻ Thủ Đô

Bình luận(0)