Tôi thực sự sốc về anh chàng đang thầm yêu trộm nhớ

Google News

Chuyện nào ra chuyện đấy, tại cô ngã ra đường khiến tôi bị vạ lây đấy. Những vết trầy xước trên tay tôi cho qua, tôi tính mỗi tiền gương thôi hãy trả đi.

Trong khi bạn bè đứa nào cũng có gia đình êm ấm con cái đầy đủ thì tôi ở tuổi 32 vẫn sớm tối lẻ bóng đơn chiếc một mình. Tôi không phải là một cô gái đòi hỏi quá cao ở người đàn ông mà tôi cũng chẳng phải là người thua kém bạn bè. Bất kỳ người con gái nào mà chẳng muốn lấy được người đàn ông yêu mình chứ và tôi cũng chỉ mong có thế vậy mà sao khó quá.
 Dù đã có vài 3 người đàn ông muốn lấy tôi làm vợ nhưng nhìn những người đó tôi chẳng có chút cảm tình. Trái tim tôi không cảm nhận được sự chân thật tin tưởng ở họ. Lúc nào tôi cũng có cảm giác họ yêu mình chỉ vì cái nghề vì công việc ổn định chứ không phải tình yêu thực sự. Nhiều lúc tôi cũng nghĩ là mình quá tỉnh táo quá cầu toàn trong tình yêu nên mới khó chọn được tấm chồng hợp với mình. Chính vì vậy tôi đã thả lỏng cơ thể thay đổi thái độ cởi mở với đàn ông hơn để tìm bạn đời.
Ước gì được lấy, chỉ vài ngày sau tôi đã chạm mặt một anh chàng mới chuyển đến chung cư gần phòng tôi để ở. Vừa nhìn thấy anh ấy tôi đã có cảm tình ngay và ra quyết tâm chiếm được trái tim chàng với chiến lược đánh nhanh thắng nhanh.
Toi thuc su soc ve anh chang dang tham yeu trom nho
Tôi quyết định phải cưa đổ anh hàng xóm mình "thầm thương trộm nhớ" (Ảnh minh họa) 
Sáng nào cũng vào giờ đấy tôi và anh ta đều ra khỏi phòng đi làm. Hai chúng tôi có một đoạn đường cũng khá dài đi cùng nhau đến cơ quan làm việc. Nhiều lúc đường không tắc chúng tôi còn đi sánh vai cùng trò chuyện rất rôm rả. Hai đứa nói chuyện rất hợp gu, tôi càng ngưỡng mộ khi biết anh đang là một trưởng phòng rất năng động với mức lương chỉ là 20 triệu đồng nhưng tiền làm ngoài của anh ấy có cả 100 triệu một tháng. Một người đàn ông đẹp trai kiếm tiền giỏi có địa vị lại nói chuyện rất hay thì tôi còn chê bai được điểm gì ở anh nữa chứ. Anh đúng là ước mơ của bất kỳ cô gái nào cũng muốn sở hữu.
Để tránh đêm dài lắm mộng tôi chủ động tấn công. Những hôm kiếm được cặp vé xem phim hay ca nhạc tôi vui vẻ mời anh đi cùng. Thỉnh thoảng tôi rủ anh đi ăn chè hay kem, đôi khi tôi muốn vào nhà hàng để ăn vài món mình yêu thích nhưng anh lại không mặn mà vì cho là vào nhà hàng không được tự nhiên nên anh lại rủ tôi ra ăn đặc sản ở mấy quán cóc trong khu phố. Càng tiếp xúc với anh tôi càng yêu anh nhiều hơn. Mỗi đêm về nhớ anh nhiều lắm chờ đợi anh gọi điện không được nên tôi chủ động nhắn tin để cho bớt nỗi nhớ. Chỉ còn chờ đợi anh mở lời nói “anh yêu em” nữa là tôi sẵn sàng trao cho anh tất cả.
Nhưng cuộc đời có ai biết trước được chữ “ngờ”, hôm ấy tôi dậy muộn nên đi làm trễ, sợ bị phạt quét dọn nên tôi phóng như bay lao đến công ty. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà đang đi có chiếc xe tắt ngang đâm rầm vào tôi khiến xe tôi đổ ra đường đúng lúc đó có chiếc xe máy đằng sau không phanh kịp nên đã đè lên xe tôi. Sau giây lát trấn tĩnh lại tôi mở mắt ra thì trước mắt tôi là anh chàng hàng xóm mình đang đem lòng yêu, dù toàn thân đang bị đau nhưng tôi vẫn nở nụ cười tươi rói chào anh. Vậy mà câu đầu tiên anh đáp lại tôi là:
- Cô đi đứng kiểu gì vậy? Làm vỡ chiếc gương xe của tôi rồi, hãy đền đi.
- Dạ, anh nói gì?
- Cô còn tảng lờ à, tôi bảo đền tiền chiếc gương xe cho tôi, đây là xe mới mua gương này mạ bạc đắt tiền lắm đấy.
Nhìn vẻ mặt cau mày giận dữ của anh, mắt anh nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn thịt khiến tôi cứ há hốc mồm không biết nói gì hơn, sau khi trấn tĩnh lại tôi cố gượng cười:
- Em đây anh không nhận ra à?
- Cô tưởng tôi bị ngố đâu mà không nhận ra cô. Chuyện nào ra chuyện đấy, tại cô ngã ra đường khiến tôi bị vạ lây đấy. Những vết trầy xước trên tay tôi cho qua tôi tính mỗi tiền gương thôi hãy trả đi.
Người đi đường thấy anh to tiếng quát mắng tôi họ đứng lại xem ngày càng đông bị chửi tôi ngại quá liền nói lại:
- Thật không ngờ một trưởng phòng mỗi tháng tiền kiếm được cả trăm triệu vậy mà tính chi li với một cô gái đang gặp tai nạn.
Giận tím mặt lại tôi tức tối rút 1 triệu trong túi trả anh ta.
- Gương này của anh 5 triệu đấy, thôi coi như của đi thay người.
- Anh đúng là loại đàn ông tính đàn bà nhỏ nhen keo kiệt. Cũng may nhờ vụ tai nạn này tôi mới hiểu con người thực của anh nếu không tôi sẽ mãi bị vẻ bề ngoài hào nhoáng của anh che mắt.
Từ ngày hôm đó tôi cắt đứt hẳn quan hệ với người hàng xóm đáng ghét đó. Nhiều lúc ngồi ngẫm lại tôi thấy mình thật ngu hóa ra từ trước đến giờ mỗi lần đi chơi đi ăn toàn có tôi bỏ tiền ra còn đợi anh bỏ tiền thì chắc chắn anh chỉ chi không quá 100 nghìn đồng một lần đi chơi. Vậy là tôi vẫn một bóng lẻ loi đi về mỗi ngày, buồn lắm nhưng có lẽ duyên vợ chồng chưa đến với tôi.
Theo GĐVN

>> xem thêm

Bình luận(0)