Tan tầm rồi, có ai đợi em không?

Google News

Cảm giác không có ai chờ đợi, cũng chẳng có ai để trông ngóng thực sự tôi vẫn chưa quen được dù một năm đã qua rồi.

Dạo này tôi hay ở lại công ty rất muộn, dù giờ tan sở là 5h chiều.
Một phần vì tôi ghét cảm giác tắc đường. Nếu bạn ở Hà Nội, bạn sẽ hiểu tắc đường lúc tan tầm đáng sợ thế nào. Tôi phải mất gần 1 giờ đồng hồ mới về được đến nhà, dù nhà chỉ cách công ty khoảng 5km.
Tan tam roi, co ai doi em khong?
Em không còn ai để chờ đợi nữa (Ảnh minh họa) 
Con ngõ nhỏ chật hẹp xe máy phải lách qua nhau. Hôm nào có thêm xe chở rác của chị lao công thì tất cả lại phải lùi phía sau.
Nhưng, có một lý do lớn hơn, đó là vì tôi không có lý do gì để về sớm. Không có ai đợi tôi cả. Nếu có thì chỉ là... cô học trò tôi nhận dạy kèm vào buổi tối.
Mỗi khi thành phố lên đèn, lòng tôi lại trào dâng những kỷ niệm...
Ngày ấy, anh và tôi cùng ở thành phố này, ngày nào tôi cũng muốn về thật sớm.
Để cùng anh đi ăn...
Để nấu cho anh ăn...
Cùng anh dạo phố...
Hoặc đơn giản là để ngồi im lặng bên nhau, anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi. Bận rộn nhưng chỉ cần được gặp nhau là đủ.
Khoảng thời gian ấy, tôi hay tự hỏi mình rằng, hạnh phúc và bình yên mình đang có liệu có phải chỉ là một giấc mơ hay không? Và cũng là vào khoảng thời gian ấy, tôi mới hiểu được cảm giác có ai đó để chờ đợi, và được ai đó chờ đợi cũng là hạnh phúc.
Nhưng rồi chúng tôi chia tay. Và tôi chẳng chờ đợi ai nữa. Cũng chẳng có ai chờ đợi tôi nữa. Tôi lúng túng với chính mình trong những buổi tối không anh. Tôi sợ sự mệt mỏi trào lên mỗi khi lái xe từ công ty về nhà. Tôi không biết làm gì với khoảng trống anh để lại.
Tôi tự tạo cho mình sự bận rộn bằng cách đăng ký học thêm, những buổi tối không đi học thì tôi lại đi gia sư. Ngày nào cũng ra ngoài lúc 8h sáng và về nhà lúc 10h đêm.
Tôi ổn, vì không có nhiều thời gian để nghĩ đến anh nữa.
Vậy đó!
Nhưng đến giờ, cảm giác không có ai chờ đợi, cũng chẳng có ai để chờ đợi thực sự tôi vẫn chưa quen được dù một năm đã qua. Sự trống vắng trong trái tim tôi vẫn chưa thể lấp đầy. Và những buổi chiều tan tầm vẫn là nỗi nhớ hoang hoải về một người xưa mà chưa cũ. 12 tháng xa nhau, 12 tháng chưa một lần gặp nhau dù vẫn ở chung trong một thành phố. Tôi chợt nhớ đến câu hát “Thành phố bé thế thôi mà tìm hoài chẳng được/ Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người...”.
Theo Hồng Khanh/Người Đưa Tin

>> xem thêm

Bình luận(0)