Vào thời cổ đại ở Trung Quốc, thực trạng trẻ chết yểu diễn ra khá phổ biến. Tuy nhiên, họ không được phép tổ chức tang lễ cho một đứa trẻ chết khi dưới 3 tháng tuổi.Cha mẹ có con chết yểu chỉ được khóc một ngày cho mỗt tháng mà đứa trẻ đó sống. Như vậy, nếu đứa chết chết khi 3 tháng tuổi thì cha mẹ được phép khóc thương cho con nhỏ trong 3 ngày.Nhiều phụ nữ Trung Quốc thời xưa được mọi người chuẩn bị tâm lý từ trước khi nói rằng những đứa trẻ mà họ sinh ra có thể chết yểu. Điều này sẽ giúp họ có sự chuẩn bị về việc có thể xảy ra tình huống xấu nhất.Vào đầu những năm 1800, người dân giàu có ở miền Nam nước Mỹ thường vẽ một bức chân dung đứa trẻ trong trường hợp bị chết yểu. Khi một người con ra đi từ khi còn rất nhỏ, các bậc cha mẹ muốn lưu giữ hình ảnh người con bạc mệnh của họ bằng cách nhờ họa sĩ vẽ lại gương mặt của chúng.Người họa sĩ thường vẽ đứa trẻ yểu mệnh được bao quanh trong những món đồ chơi yêu thích hay thú cưng của gia đình.Đặc biệt, các họa sĩ thường để lại một số manh mối như vẽ những cái cây bị chết khô trong bức tranh để người xem biết được đây là chân dung một đứa trẻ đã chết.Vào giữa những năm 1800, tỷ lệ trẻ em chết yểu ở Anh khá cao. Tương tự như những gia đình ở miền Nam nước Mỹ, người dân Anh muốn lưu giữ những hình ảnh con cái đã chết để nhớ về chúng.Thay vì vẽ chân dung, họ chụp ảnh những đứa trẻ chết yểu bên cạnh những món đồ chơi yêu thích, hoa hay những anh chị em, thậm chí là cả cha mẹ giống như chúng vẫn còn sống.Trào lưu chụp ảnh cùng trẻ em chết khi còn nhỏ khá phổ biến ở Anh trong một thời gian dài.Ở Ai Cập cổ đại, 30% trẻ em chết khi chưa đầy 1 tuổi. Những đứa trẻ chết yểu không được chôn cất trong nghĩa trang cùng với những người lớn. Thay vào đó, những đứa trẻ chết khi còn nhỏ được mai táng ở khu chôn cất riêng.Ngôi mộ của những đứa trẻ có rất nhiều búp bê và đồ chơi. Một số nhà sử học tin rằng, những món đồ chơi và búp bê trên được các bậc cha mẹ "làm bùa phép" để bảo vệ linh hồn của con cái khi sang thế giới bên kia.Do tỷ lệ trẻ em tử vong khá cao nên nhiều gia đình Ai Cập không đặt tên cho con cho đến khi chúng chập chững biết đi.
Vào thời cổ đại ở Trung Quốc, thực trạng trẻ chết yểu diễn ra khá phổ biến. Tuy nhiên, họ không được phép tổ chức tang lễ cho một đứa trẻ chết khi dưới 3 tháng tuổi.
Cha mẹ có con chết yểu chỉ được khóc một ngày cho mỗt tháng mà đứa trẻ đó sống. Như vậy, nếu đứa chết chết khi 3 tháng tuổi thì cha mẹ được phép khóc thương cho con nhỏ trong 3 ngày.
Nhiều phụ nữ Trung Quốc thời xưa được mọi người chuẩn bị tâm lý từ trước khi nói rằng những đứa trẻ mà họ sinh ra có thể chết yểu. Điều này sẽ giúp họ có sự chuẩn bị về việc có thể xảy ra tình huống xấu nhất.
Vào đầu những năm 1800, người dân giàu có ở miền Nam nước Mỹ thường vẽ một bức chân dung đứa trẻ trong trường hợp bị chết yểu. Khi một người con ra đi từ khi còn rất nhỏ, các bậc cha mẹ muốn lưu giữ hình ảnh người con bạc mệnh của họ bằng cách nhờ họa sĩ vẽ lại gương mặt của chúng.
Người họa sĩ thường vẽ đứa trẻ yểu mệnh được bao quanh trong những món đồ chơi yêu thích hay thú cưng của gia đình.
Đặc biệt, các họa sĩ thường để lại một số manh mối như vẽ những cái cây bị chết khô trong bức tranh để người xem biết được đây là chân dung một đứa trẻ đã chết.
Vào giữa những năm 1800, tỷ lệ trẻ em chết yểu ở Anh khá cao. Tương tự như những gia đình ở miền Nam nước Mỹ, người dân Anh muốn lưu giữ những hình ảnh con cái đã chết để nhớ về chúng.
Thay vì vẽ chân dung, họ chụp ảnh những đứa trẻ chết yểu bên cạnh những món đồ chơi yêu thích, hoa hay những anh chị em, thậm chí là cả cha mẹ giống như chúng vẫn còn sống.
Trào lưu chụp ảnh cùng trẻ em chết khi còn nhỏ khá phổ biến ở Anh trong một thời gian dài.
Ở Ai Cập cổ đại, 30% trẻ em chết khi chưa đầy 1 tuổi. Những đứa trẻ chết yểu không được chôn cất trong nghĩa trang cùng với những người lớn. Thay vào đó, những đứa trẻ chết khi còn nhỏ được mai táng ở khu chôn cất riêng.
Ngôi mộ của những đứa trẻ có rất nhiều búp bê và đồ chơi. Một số nhà sử học tin rằng, những món đồ chơi và búp bê trên được các bậc cha mẹ "làm bùa phép" để bảo vệ linh hồn của con cái khi sang thế giới bên kia.
Do tỷ lệ trẻ em tử vong khá cao nên nhiều gia đình Ai Cập không đặt tên cho con cho đến khi chúng chập chững biết đi.